Vibay
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính trị. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính trị. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Ý kiến: Việt Nam sẽ thay đổi ?

(Vibay-16/12/2011) Tác giả Vũ Đức Khánh là một luật sư Người Canada gốc Việt ở Ottawa, Ông nghiên cứu về Quan hệ Quốc tế và Luật quốc tế.

Ý kiến cá nhân của Vũ Đức Khánh chỉ để tham khảo và không chắc chắn là phù hợp. Vui lòng cân nhắc trong khi xem!

Dưới đây là bài "Opinion: Can Vietnam Change?" của Ông đăng trên Asia Sentinel ngày 15/12/2011:

Opinion: Can Vietnam Change?

Trở ngại lớn nhất đối với cải cách dân chủ tại Việt Nam đến từ chính phủ.

Đảng Cộng sản Việt Nam thấy mình đang ở một ngã tư. Bằng cách đối đầu với Trung Quốc về tranh chấp hàng hải và lãnh thổ ở Biển Đông, họ đã bị viêm nhiểm niềm đam mê yêu nước của dân tộc để đối lập với người khổng lồ bên cạnh về phía bắc.

Công dân đã xuống đường để phản đối các hoạt động xâm chiếm lãnh thổ của Trung Quốc. Tuy nhiên, nghịch lý là chính phủ đã đàn áp kháng nghị vì sợ gây nguy hiểm cho mối quan hệ mong manh của họ với Trung Quốc. Trong thế giới kỳ lạ của chính trị Việt Nam, không có gì có thể biết trước được. Vì vậy, chính phủ là nhà vô địch và áp bức tình cảm yêu nước chống Trung Quốc trong nước.

Tuy nhiên, có một số thỏa thuận rằng sự thay đổi đang đến ở Việt Nam trong thập kỷ tiếp theo, hoặc tốt hơn hoặc tồi tệ hơn. Các nhà lãnh đạo có thể cố gắng để bóp nghẹt sự thay đổi, đặc biệt là thay đổi dân chủ, để bảo tồn nguyên trạng. Tất nhiên, một quyết định như vậy là do lợi ích toàn cục, không bao giờ trong tâm trí của Đảng Cộng sản.

Có lẽ vô tình, chính phủ đã thiết lập thành các sự kiện dẫn đến sự sụp đổ của nó - đó là, cải cách chính trị. Bằng ngọn lửa tự cường của chủ nghĩa dân tộc, công dân của họ đã yêu cầu chính phủ hành động chống lại Trung Quốc. Khi chính phủ, được xem là, dao động và đàn áp các cuộc biểu tình chống lại Trung Quốc, hành vi được nhìn thấy bởi những người nhân nhượng Trung Quốc, Đảng Cộng sản giảm bớt tình trạng rủi ro dưới áp lực từ các công dân của họ. Người dân sẽ bắt đầu các câu hỏi nếu những người cộng sản là những người cai trị chính đáng của đất nước thì sẽ phải tìm cách cải cách dân chủ.

Thay đổi là tự nhiên

Tình cờ, năm nay là năm của mùa xuân Ả Rập. Các bạo chúa cũ và mới đã giảm, mặc dù gặp khó khăn, nền dân chủ đã bắt đầu xuất hiện trên khắp Bắc Phi và Trung Đông. Syria vẫn còn là một chiến trường cho cải cách dân chủ khi chính phủ đã cứng rắn chống lại thay đổi và giết chết hàng ngàn công dân của mình.

Việt Nam, giống như phần lớn thế giới, không phải là sống ngoài không gian và đã chứng kiến ​​những thay đổi này và các sự việc diễn ra. Nhờ các phương tiện truyền thông internet và xã hội, những sự kiện này có thể được nghiên cứu bởi tất cả các công dân Việt Nam với một kết nối máy tính và internet.

Đối với mùa xuân Ả Rập, tất cả những gì được yêu cầu cho sự thay đổi là một sự kiện, một chất xúc tác. Tại Việt Nam, chất xúc tác đó vẫn chưa xảy ra, nhưng việc không chắc chắn trong tranh chấp biển Đông của Đảng đã gieo hạt giống cho cải cách. Khi nền chính trị cản trở sự phát triển của một quốc gia, có lẽ đó là thời gian cho sự thay đổi.

Các nhà lãnh đạo của Việt Nam có thể đi trên làn sóng thay đổi khi nó xảy ra, hoặc họ có thể chiến đấu chống lại thủy triều. Tuy nhiên, người ta hy vọng rằng các nhà lãnh đạo hiện tại của Việt Nam có thể nhìn thấy những cơn đau ngắn hạn và nắm lấy những thứ không những cần thiết, mà còn không thể tránh khỏi, nhưng tự nhiên.

Bản chất có thẩm quyền của Cộng sản Việt Nam gần như có thể được xem như là bánh xe đào tạo cho một quốc gia, cho đến khi người Pháp ra đi, chưa bao giờ Việt Nam được độc lập thực sự. Giống như cha mẹ nghiêm khắc và quan trọng, chính quyền Cộng sản quyết định cuộc sống của công dân mình, nói với họ những gì họ có thể biết hoặc che dấu nghững gì mà họ không cần biết, và những gì họ có thể hoặc không thể làm. Tuy nhiên, một quốc gia, giống như một người lớn lên và trưởng thành. Người thanh niên này, không còn là một đứa trẻ, có thể thấy lỗi ở cha mẹ của nó, có thể xác định cho anh ta hoặc mình những gì là đúng và những gì là sai trái, và khi liên tục bị đối xử như một đứa trẻ, anh ta sẽ hầu như luôn luôn nổi loạn. Đối với các thế lực chiến đấu chống lại thay đổi, nó sẽ chỉ gây hại cho Việt Nam và bóp nghẹt tăng trưởng quốc gia một cách tự nhiên.

Giả thuyết các bước tiếp theo

Làm thế nào sau đó các nhà lãnh đạo của Việt Nam có thể tiến hành tốt nhất, giả sử họ tuân theo cải cách dân chủ? Như chúng ta đã nhìn thấy từ mùa xuân Ả Rập, lệ đã rơi và tất cả các tổ chức cũ của chính phủ trước đã chuyển đổi sang dân chủ. Nếu sẽ được cải cách ở Việt Nam, nó phải được thực hiện với sự hỗ trợ của chính phủ hiện hành. Nói cách khác, phải có một số mức độ của sự hợp tác giữa Việt Nam cũ và mới.

Cải cách dân chủ hòa bình lý tưởng nhất là nên bắt đầu ở trên cùng với cải cách hiến pháp. Những luật mới này nên phản ánh khát vọng dân chủ của nhân dân và phục vụ như là cơ sở của Việt Nam mới, tuy nhiên, những thay đổi chính xác cần thiết trong một cuộc cải cách hiến pháp là vượt quá phạm vi của bài viết này. Chỉ cần nói, những thay đổi này nên tôn trọng các quyền và phẩm giá của cá nhân, và cung cấp các quyền tự do cần thiết của người dân. Sau khi cải tổ hiến pháp được giải quyết, những gì sau đó hy vọng sẽ là một quá trình chuyển đổi dần dần hướng tới một nhà nước dân chủ, đòi hỏi các cuộc bầu cử ở tất cả các cấp chính quyền.

Tác nhân thay đổi

Tất nhiên, tất cả những điều này, vai trò quan trọng của công dân Việt Nam đã được bỏ qua. Nhưng ai sẽ là những người giữ ảnh hưởng nhất ở Việt Nam mới? Thay đổi sẽ xảy ra, nhưng cải cách dân chủ sẽ không xảy ra trừ khi người dân Việt Nam đòi hỏi điều đó. Một phần lớn lên của một con người là nhận trách nhiệm về hành động của mình. Bạn có thể nói về sự thay đổi nhưng nếu bạn không hành động, thay đổi sẽ không bao giờ xảy ra. Người dân Việt Nam, họ thực sự mong muốn cải cách, phải là tác nhân chính của sự thay đổi, và họ phải sẵn sàng chấp nhận hậu quả của quyết định của mình. Chính phủ không phá vỡ nguyên trạng, trừ khi có áp lực từ bên trong, và nó chính là các công dân để gây áp lực.

Và những gì về hàng triệu người Việt Nam ở nước ngoài? Một phần lớn trong số đó là người tị nạn của Nam Việt cũ, có thái độ đối với Đảng Cộng sản tại Việt Nam là đặc biệt đối kháng. Đó là một điểm sẽ biến mất vào thế hệ kế tiếp, đặc biệt là ở Hoa Kỳ, nơi mà các cuộc biểu tình được tổ chức bởi người Mỹ gốc Việt mang tính chống cộng cao.

Cải cách chính trị cho phép chữa lành các vết thương cũ, hoặc ít nhất là cầu nối khoảng cách. Công dân Việt Nam, những người đã sống và lớn lên ở nước ngoài cung cấp một cái nhìn độc đáo đối với việc xây dựng mới, dân chủ Việt Nam - nếu quan điểm rằng các công dân bản địa có thể không được nâng lên trong các môi trường khác nhau. Trong quá trình cải cách hiến pháp, những người Việt Nam định cư ở nước ngoài có thể được tư vấn trong một nỗ lực để đoàn kết tất cả mọi người Việt Nam.

Tuy nhiên, đối với bất kỳ điều gì xảy ra, trước tiên phải là một sự sẵn sàng thay đổi. Và mặc dù thay đổi sẽ xảy ra, bất kể các hành động của chính phủ, của nhân dân, cho dù họ có quyền để hình thành số phận của họ. Cuối cùng, họ có trách nhiệm cho tương lai của họ. Thay đổi phải đến từ bên trong của nó để thành công và chịu đựng, bất kỳ thay đổi nào từ bên ngoài sẽ bị cưỡng chế và phải chịu số phận thất bại.

0

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Ghi âm: Thượng úy công an hành xử lỗ mãng

(VNExpress - 22/11/11) Không chỉ xưng "mày", "tao" với người đi xe máy không gương, thượng úy công an ở Hà Nội còn liên tục văng những câu chửi tục tĩu và đòi "vả vỡ mồm" người vi phạm chỉ vì dám lên tiếng đề nghị được xử phạt tại chỗ.


Ở nhiều phường tại Hà Nội, tình trạng dân phòng, công an vi phạm luật giao thông trở nên khá phổ biến. Ảnh minh họa: Tiến Dũng.

Hai ngày qua, đoạn ghi âm công an phường vừa xử phạt vừa chửi bới người vi phạm giao thông tại Hà Nội đã gây bức xúc cho các thành viên trên nhiều diễn đàn mạng.



Theo anh Thắng, nhân vật trong đoạn ghi âm, chiều 20/11 anh đi xe máy chở vợ và con nhỏ từ Bắc Ninh về Hà Nội, với 15 kg gạo và chiếc balo đựng quần áo trẻ em để phía trước xe. Khi vừa xuống khỏi cầu Thanh Trì (quận Hoàng Mai, Hà Nội) được một đoạn thì anh bị dân phòng và công an phường Yên Sở lao ra đường chặn lại.

Khi lập biên bản lỗi không gương chiếu hậu, thượng úy công an cho biết không có biên lai phạt tại chỗ nên anh Thắng phải tự lên kho bạc nộp tiền phạt. Thắc mắc về cách xử lý này, anh Thắng nhận được câu trả lời: "Tao không có loại biên bản ấy, mày lên kho bạc mà nộp... Mày chỉ đạo tao đấy à? Tao vả vào mồm mày bây giờ". Kèm theo đó là những câu chửi tục tĩu của viên công an.

Thấy người vi phạm vẫn tỏ thái độ không bằng lòng, thượng úy công an liền bực bội nói thêm: "Tao lập tiếp lỗi cồng kềnh cho mày biết thế nào là lễ độ".

Khi phát hiện anh Thắng dùng điện thoại ghi lại lời lẽ thiếu văn hóa này, viên thượng úy liền bắt anh phải tắt điện thoại và "quay cái gì thì xóa đi" bởi "không có quyền quay khi chưa hỏi ý kiến tao". Dọa nạt không có kết quả, công an này liền bảo anh Thắng nếu xóa đoạn ghi âm thì sẽ được trả lại giấy tờ, không bị phạt.

Trong bối cảnh Bộ Công an đang phát động phong trào "Công an nhân dân chấp hành nghiêm điều lệnh, xây dựng nếp sống văn hóa vì nhân dân phục vụ" nhằm xây dựng lòng tin ngày càng lớn mạnh trong nhân dân thì việc xuất hiện đoạn ghi âm này đã khiến nhiều cư dân mạng bức xúc.

Không ít ý kiến cho rằng ngành công an cần mạnh dạn đấu tranh trước cái xấu để loại bỏ dần những "con sâu" này ra khỏi lực lượng công an nhân dân.

Chiều 21/11, trao đổi với VnExpress.net, trung tá Phùng Ngọc Linh, Phó công an phường Yên Sở xác nhận, chiều 20/11, tổ công tác của phường gồm 2 công an và 4 dân phòng đã xử lý vi phạm tại khu vực đường dân sinh dưới cầu Thanh Trì.

Sau khi nhận được thông tin phản ánh về việc công an chửi bới người vi phạm, ông Linh tìm hiểu và xác định, thượng úy Đỗ Thế Anh là người ứng xử không đúng với người vi phạm giao thông trong đoạn ghi âm được tung lên mạng.

"Nghe giọng trong đoạn ghi âm thì đúng là giọng của Thế Anh. Tôi hỏi thì Thế Anh thừa nhận chiều qua có tình huống như thế và lúc đó cậu ấy ứng xử không đúng", ông Linh nói thêm.

Theo Phó công an phường Yên Sở, trước khi chuyển về phường công tác năm 2006, thượng úy Đỗ Thế Anh làm tại Cục Cảnh sát bảo vệ (Bộ Công an). Trong công việc, Thế Anh luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, có trách nhiệm và chăm chỉ nhưng "không hiểu có vấn đề gì mà lại bức xúc đến thế".

"Nếu gặp anh Thắng tôi sẽ trực tiếp xin lỗi vì lính sai chỉ huy phải nhận trách nhiệm. Còn trước mắt tôi sẽ yêu cầu Thế Anh làm tường trình, kiểm điểm nghiêm túc", trung tá Phùng Ngọc Linh chia sẻ.

Cũng theo ông Linh, những vi phạm về phẩm chất đạo đức như nhận tiền, vòi vĩnh, đánh người... thì quy định của ngành xử lý rất nghiêm. Còn với vi phạm về thái độ như nói tục tĩu... thì có thể bị phê bình nội bộ, phê bình trong công an quận hoặc cắt thi đua 6 tháng, một năm... Cụ thể, vụ việc này "chưa có gì lớn" nên công an phường sẽ giáo dục cán bộ chiến sĩ, đưa ra đơn vị rút kinh nghiệm.

Đề cập tới cách ứng xử của người vi phạm, trung tá Linh cho rằng, anh Thắng đã nhận thức chưa đúng khi yêu cầu xử phạt tại chỗ lỗi không gương chiếu hậu bởi "với lỗi này sau khi lập biên bản thì chỉ huy công an phường còn phải ký quyết định xử lý nên không phạt tại chỗ được". Các lỗi vi phạm khác có mức phạt dưới 200.000 đồng sẽ được công an phường xử phạt tại chỗ, không phải tới kho bạc.

Trong khi đó sáng cùng ngày, trao đổi với VnExpress.net, Trưởng công an quận Hoàng Mai Trần Văn Tỉnh cho biết chưa nhận được thông tin về vụ việc. Ông Tỉnh đề nghị người dân gửi đơn phản ánh về công an quận để ông xem xét và xử lý.

Khánh Chi
0

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Dại biểu Quốc hội

(Vibay-20/11/2011) Tổng hợp các bài viết về một số Dại biểu Quốc hội. À không, xin lỗi, phải nói là Đại biểu Quốc hội.

Xót đau cho nghị sĩ nước mình! (Bauxite Việt Nam)

Đọc thông tin về đại biểu QH Hoàng Hữu Phước mà đau và chán đến tận cổ. Làm sao có thể có một nghị sĩ vừa kém cỏi về kiến thức lại vừa ngông nghênh khinh dân – thậm chí đã vi hiến khi ngang nhiên chống lại Hiến pháp?

Chẳng hiểu ông Nghị Phước học từ đâu mà nói rằng cuộc biểu tình đầu tiên của loài người là ở Ấn Độ, năm 1913? Nói như thế có nghĩa là ông chả biết cái quái gì về hai từ cách mạng. Mọi cuộc cách mạng trên thế giới đều bắt đầu từ bạo lực vũ trang hoặc biểu tình. Những cuộc biểu tình sớm nhất đã xảy ra từ thời La Mã cổ đại khi những người bình dân (plebs) đấu tranh chống lại quý tộc, kết quả là giai cấp quý tộc phải nhượng bộ, chấp nhận cho bình dân có 5 đại biểu (trong tổng số 10) tham gia vào Hội đồng soạn thảo Bộ luật 12 bảng đồng suốt 2 năm và chính thức ban hành năm 449 B.C. Gần đây, nếu tìm dẫn chứng thì có vô số, chỉ xin dẫn ra một cuốn sách giáo khoa viết về biểu tình năm 1848. Sách giáo khoa Lịch sử thế giới cận đại, H. 1998, trang 133 viết: “Chính phủ (Pháp) ra lệnh cấm “bữa tiệc” của những người đòi cải cách tuyển cử định tổ chức vào ngày 22.2 (1848 – HVT). Quần chúng trả lời lệnh đó bằng thái độ kiên quyết đấu tranh, tiến hành một cuộc BIỂU TÌNH (chúng tôi nhấn mạnh – HVT) lớn tại Paris… Nhiều cuộc xung đột nổ ra giữa cảnh sát, binh lính với những người BIỂU TÌNH”.

Chuyện thứ hai chứng tỏ ông nghị Phước đã ngộ nhận về kiến thức sơ đẳng là ở chỗ ông cho rằng cuộc biểu tình đầu tiên ở Mỹ là những năm 60 của thế kỷ trước khi nhân dân Mỹ “chống lại chính phủ Kennedy đã đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam, rồi phát triển mạnh mẽ thành các cuộc biểu tình chống Chính phủ Mỹ liên tục từ năm 1960 đến 1975”(sic – !) Đọc đến đây tôi buộc phải tự hỏi rằng phải chăng vì là “nghị” nên ông muốn nói gì cứ nói, kệ xác lũ dân đen? Nghị Phước quên mất cha ông ta dạy là biết thì thưa thốt không biết thì dựa cột? Xin thưa với ông nghị Phước: 1, TT J.F. Kennedy nhậm chức ngày 20.1.1961 – có nghĩa là nếu có biểu tình năm 1960 thì chẳng có liên quan gì đến J.F.K.; 2, chính J.F.K là người không muốn đẩy mạnh chiến tranh Việt Nam nên mới bị chết tức tưởi. Một trong những minh chứng rõ nhất SGK Lịch sử lớp 12 ghi rõ trước khi J.F.K chết, số lượng cố vấn Mỹ ở miền Nam chỉ có 1.100 nhưng sau khi ông ta chết (22.11.1963) con số đó đã tăng gấp 10 lần (!); 3, Nghị Phước đã xúc phạm toàn thể nhân dân Việt Nam bằng sự phỉ báng không thể tha thứ khi ông nói những lời xưng xưng vô bằng cứ rằng những người biểu tình chống lại đường lưỡi bò của Trung Quốc bị người dân kẹt xe nguyền rủa (?); rằng không cần biết đến Hiến pháp hay Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo phải soạn Luật Biểu tình và, ông cũng đã phạm tội vu khống vì chẳng có cuộc biểu tình yêu nước nào gây kẹt xe, để đến nỗi bị người dân nguyền rủa cả !? Xin hỏi thẳng, ông “nhận hợp đồng” với ai mà nói vậy? Là đại biểu QH nếu còn có một phần nghìn liêm sỉ thì nên khai cho rõ ra thưa ông, bởi nói cho ngay, có kẹt chính là do lực lượng an ninh gây ra đó. Ông nên nhớ trong những ngày sôi bỏng ấy thử hỏi ai mà không theo dói hình ảnh những cuộc biểu tình. Người biểu tình đã diễu hành rất trật tự, có một cuộc biểu tình nào cản trở một đám cưới nào hay không?

Và, căn cứ vào đâu để nghị Phước khẳng định rằng “đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn”. Nhà nước ta là của dân, vì dân sao lại sợ dân biểu tình yêu nước? Lạm dụng hay bị lợi dụng là chỉ có sai bét bè be, không phải nhà nước của dân mới sợ chứ đã là nhà nước của dân, do dân, vì dân thì làm sao phải sợ?

Một người không nắm được kiến thức cơ bản về chính trị thì không thể đủ tư cách để bàn về chuyện lớn nhất – quan trọng nhất là lập pháp. Thiết nghĩ rằng sau chuyện ông Nghị Hồng với Luật nhà văn “chẳng biết đưa ra để làm chi”; ông nghị Phước vi hiến ngang nhiên như thế, Quốc hội cần phải có chế tài nghiêm khắc với nghị sĩ nước ta kẻo đa số dân chúng bây giờ đều có tri thức hơn ông sẽ coi thường Quốc hội chúng ta, lại còn xấu mặt với thế giới. Hơn nữa, nếu cứ ưa chi nói nấy thì người dân bình thường ít hiểu biết ở vùng sâu vùng xa sẽ trở nên hoang mang và đau xót lắm. Càng đau đớn hơn khi chợt nhận ra rằng nếu nghị sĩ mà cứ như hai ông này thì dân tộc ta không lầm than, không tụt hậu mới thật là chuyện lạ!

Huế, 18.11.2011.

Các đồng chí: Bắt ngay tên Hữu Phước! (Dân Làm Báo)

Qua phát biểu đến “vỡ cả bụng” ra của ông nghị “gật” – mà là gật như con bổ củi luôn thì tôi thấy: Đảng và nhà nước “đỉnh cao trí tuệ” này nên bắt ngay ông ta và cần thiết thủ tiêu trong im lặng. Vì sao? Vì ông ta đang bêu xấu đảng “quang vinh” và bác Hồ “vĩ đại”. Xin chỉ ra mấy cái tội của ông Hữu Phước (mà lại vô phước) này cho các anh “còn đảng còn mình” xem xét kết tội ông ta nhé:

1.Tội bôi nhọ đảng “đỉnh cao trí tuệ”:

Ông Phước nói: “Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh” và “người dân Việt Nam chưa đủ trình độ dân trí để thực hiện quyền này.” thì ông Phước vô tình hay cố ý không rõ đã nói xấu đảng Cộng sản Việt Nam và chế độ chủ nghĩa xã hội “ưu việt” rồi. Ngày xưa chính phủ ông Trần Trọng Kim cho phép đảng cộng sản và nhân dân ta biểu tình và dẫn tới cuộc cách mạng “cướp” hợp pháp năm 1945 đó.

Vậy ra ông Phước đã thừa nhận: ngày xưa cách đây gần 70 năm thì Việt Nam là “siêu cường” kinh tế? Không phải vậy đâu! Ông Phước dù có ấu trĩ đến mấy cũng hiểu ngày xưa đó thì làm sao bằng bây giờ. Hóa ra ông Phước đang ám chỉ vế thứ hai là Việt Nam ta – “Thiên đường của những đỉnh cao” lại có dân trí đi xuống rồi? Sau gần 70 năm cai trị của đỉnh cao mà dân trí đi xuống không bằng thời kỳ “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố thì lỗi của ai? đó chẳng phải là đảng cộng sản Việt Nam ư? Ông Phước này ghê gớm lắm đó chứ không phải tầm thường đâu khi ông ta dùng biện pháp “nói kháy” như dân gian hay nói để đá đểu đảng của chúng ta đó. Đề nghị mấy anh còn đảng còn mình quy kết tội ngay!

2. Tội bôi nhọ bác Hồ “vĩ đại”:

Ông Phước nói: “biểu tình là sự ô danh”. Vậy thì hóa ra người đúng đầu cái tổ chức và là bậc thày của kích động biểu tình kia là chủ tịch Hồ Chí Minh là kẻ tạo ra sự “ô danh” ư? Ông Phước này quá thâm hiểm khi vô tình hay cố ý tố cáo lời động viên của bác Hồ “đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào” lôi kéo nhân dân miền Nam ngây thơ lúc đó biểu tình chống lại một thể chế dân chủ đúng nghĩa là sự khích động sự “ô danh”... Tội này xúc phạm lãnh tụ rất khó tha thứ. Mấy anh đang đập nhà thờ Thái Hà đâu bắt ngay, bắt ngay...!

Bài phát biểu của ngài Phước này còn nhiều điều nói lắm nhưng ai cũng hiểu cả trừ những người "cố tình không hiểu" như ông Phước mà thôi, tôi không cần dài dòng nữa. Tôi chỉ xin chỉ ra hai tội tày đình của ông Phước cho công an bắt ông thôi! Chạy đâu cho thoát! Lần này có khi còn 4 BCS chứ không phải 2 như trường hợp của anh Vũ đâu.

Túm lại: phải bắt thôi!!!

Tiến sĩ Đỗ Văn Đương. (Nguoi-Viet)

Nếu người dân Việt Nam ai cũng thông minh, hiểu biết như các đại biểu Quốc Hội của họ thì chính phủ Nguyễn Tấn Dũng sẽ chẳng phải lo lắng gì về kinh tế cả.


Đại biểu Đổ Văn Đương.

Mạng Vneconomy mới dẫn ra mấy lời tuyên bố của một ông đại biểu Sài Gòn tên là Ðỗ Văn Ðương. Theo Vneconomy, ông Ðương phát biểu như thế này: “Tôi không nghĩ lạm phát ở nước ta cao nhất khu vực... Theo tôi phải xem lại chỗ này. Tôi đi các nước thấy giá tiêu dùng đắt đỏ, một đĩa rau muống xào ở Thượng Hải tới 200 nghìn (đồng Việt Nam), nhưng ở Việt Nam chỉ mấy chục (nghìn)... Cần xem lại đánh giá chỉ tiêu lạm phát này xem có đúng không, theo tôi (lạm phát ở Việt Nam) không phải là cao nhất.”

Ðó là ông Ðỗ Văn Ðương chưa sang du lịch bên Nga đấy nhé. Ở Saint Petersburg, trong Quán Việt-Cafe chúng tôi được Trần Nguyên Thắng mời tới ăn cho đỡ nhớ cơm, một đĩa rau muống xào nếu tính ra tiền Việt Nam giá tới 300 ngàn đồng lận! Gắp một cọng rau muống lên, cho vào miệng, cứ tưởng như mình đang nhai cả mớ tiền, xót cả ruột! Ðối với dân ăn rau muống, ở Việt Nam sung sướng như trên thiên đường rồi! Muốn biết lạm phát ở Việt Nam thấp đến thế nào, mời ông Ðương thử qua Ðan Mạch chơi. Trước cửa quán Le Le Nhà Hàng bản thực đơn ghi một tô phở giá 135 đồng tiền bản xứ, tính ra thành 27 đô la Mỹ. Hơn 350 nghìn đồng Việt Nam một bát phở Trời Ðất ạ! Hay là qua Little Saigon, một ly “cà phê trong suốt” tính đến (nghe nói) 5 đồng đô la, chắc đắt gấp trăm lần ly cà phê ở Sài Gòn chứ chẳng ít!

Ông Ðỗ Văn Ðương đã đậu bằng Tiến Sĩ Luật. Không biết ở trường chúng nó dậy ông những cái gì ngoài tư tưởng Mác-Lê Nin mà ông lú lẫn, dốt nát về kinh tế đến thế! Nhưng đại đa số người Việt Nam may mắn không có bằng tiến sĩ cho nên vẫn chưa đến nỗi lú lẫn. Họ chỉ cần tính giá mớ rau muống ngày hôm nay so với tuần trước là đủ biết thằng lạm phát nó cắn vào túi tiền của họ như thế nào.

Sáng 14 tháng 9 tại Hà Nội, Ngân Hàng Phát Triển Á Châu (ADB) họp, báo cáo họ dự đoán lạm phát của Việt Nam trong năm 2011 ở mức 18.7%. Mức lạm phát như vậy là có giảm xuống so với năm ngoái, nhưng vẫn cao nhất trong khu vực Á Châu. Ngân hàng ADB cũng hạ thấp dự đoán tăng trưởng kinh tế Việt Nam trong năm 2011. Năm tháng trước đây họ tính kinh tế Việt Nam sẽ lên thêm 6.1% đến 6.7%, nay nghĩ lại thấy chắc chỉ tăng được 5.8% mà thôi.

Bình thường, khi tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế xuống thấp hơn thì sẽ giảm áp lực lạm phát, ít khi thấy kinh tế vừa đình trệ lại vừa lạm phát. Nhưng kinh tế Việt Nam là một trường hợp đặc biệt. Muốn bớt lạm phát, tất cả mọi người phải giảm chi tiêu. Số tiền lưu hành trong nước phải giảm xuống. Trong khi nhà nước bớt nhiều việc chi tiêu phí phạm để kinh tế không phồng lên một cách giả tạo nữa, thì những người dân bình thường thì vẫn phải ăn, phải uống, phải dùng xăng chạy xe ngoài đường, và buổi tối vẫn phải bật đèn điện. Giá điện, giá xăng đều được chính ông Dũng cho tăng lên; riêng giá thực phẩm thì tự động tăng không giảm, vật giá vẫn kéo nhau lên, mà không đổ tội cho một thế lực thù nghịch nào cả. Giá sinh hoạt chung vẫn tăng, riêng trong đám dân nghèo mà phần lớn tiền kiếm được đều chi vào việc ăn uống, tỷ lệ lạm phát thật còn cao hơn 20%. Nhưng phần chi tiêu của đảng và nhà nước, nếu nó cứ tăng thì người dân không chịu trách nhiệm!

Ðầu tháng 3 năm 2011, ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ký nghị quyết số 11 ra lệnh guồng máy tài chánh đẩy tỷ số lạm phát xuống cho chỉ còn một con số, dưới 10%, khoảng 7%, 8% thôi. Ông Dũng dùng tất cả các khí cụ ông nắm trong tay để đẩy: Ngân Hàng Nhà Nước, các ngân hàng thương mại, các doanh nghiệp nhà nuớc, vân vân. Tất cả cùng nhau đẩy. Nhưng, như chúng ta thấy, sau 6 tháng tác dụng của cái nghị quyết 11 cũng giống như người ta cố đẩy một sợi dây thừng vậy. Nó nhích đi được một chút, rồi thun lại, ỳ ra, không nhúc nhích, không còn công hiệu nào nữa.

Tình trạng bi đát đến nỗi một nhà phân tích kinh tế trong nước vừa mới nhận định: “Kinh tế Việt Nam thật sự đang ngắc ngoải trong tình trạng đình lạm,” (stagflation, tức là sản xuất đình trệ trong khi lạm phát vẫn cao, hai hiện tượng thường không xẩy ra cùng một lúc). Nhà kinh tế này còn tiên đoán: “Chính Phủ Việt Nam đang rất tuyệt vọng, từng bước thăm dò phản ứng để có thể kết hối (tịch thu USD) và kết kim (tịch thu vàng) bất cứ lúc nào.” Ðể dẫn chứng cho mối lo tịch thu vàng, bài nhận định trên nêu ra bản tin (Vnexpress, 23/8/2011) nói Thống Ðốc Ngân Hàng Trung Ương Nguyễn Văn Bình đã “gợi ý” rằng: “Ngân Hàng Nhà Nước sẽ giữ vàng giùm cho dân.” Một câu nói đó có thể khiến cho vàng cũng mọc cánh bay thật nhanh ra ngoại quốc, tất nhiên chỉ những người có tài chắp cánh cho vàng mới chạy của thoát!

Nghị quyết 11 đã được khen là “một bước ngoặt lớn về chính sách” vì ông Nguyễn Tấn Dũng đã bỏ chính sách cũ là cứ tung tiền ra cho các doanh nghiệp nhà nuớc chi tiêu thoải mái. Bây giờ, các ngân hàng kềm chế lại, số tiền cho vay không được tăng tới 20% so với năm ngoái; ngân sách nhà nước phải tăng thu khoảng 7%-8% vân vân. Và bản nghị quyết cũng không quên căn dặn: “Ðẩy mạnh thông tin-tuyên truyền;” cho guồng máy kinh tế nó lắng nghe rồi chạy theo tiếng hô các khẩu hiệu.

Nhưng guồng máy kinh tế nó điếc. Phương pháp điều hành kinh tế bằng khẩu hiệu thời ông Mao Trạch Ðông không còn hiệu quả nào trên kinh tế cả.

Muốn bớt lạm phát thì phải giảm bớt chi tiêu, hàng hóa sẽ bớt tăng giá hung hãn. Có hai khâu chính trong việc sử dụng tiền ở nước ta, là nhà nước và dân. Ông nhà nước ra lệnh cho các ông nhà nước khác bớt chi tiêu, nhưng chưa chắc họ đã làm được. Còn những anh chị dân đen thì phần lớn những món chi tiêu của họ là “tối thiểu,” không chi không sống được. Nhu cầu của một gia đình dân, những ăn uống, quần áo, xăng dầu, không tăng hay giảm theo nghị quyết của nhà nước. Còn về phần các bộ phận của nhà nước, thì có khi họ muốn mà cũng không giảm chi tiêu được.

Thí dụ, ngân sách chính phủ vẫn thâm thủng 120 ngàn tỷ đồng Việt Nam, tức là tiền chi ra nhiều hơn tiền thu vào, nhưng không bỏ được. Nhà nước lại chi ra 15 ngàn tỷ đồng để cứu mấy ngân hàng nhỏ bị đe dọa phá sản, không chi cũng không được. Lại còn cứu các thị trường chứng khoán nữa. Lo cho các đại gia mua chứng khoán bị đang lỗ, nhà nước đã bỏ ra 70 ngàn tỷ đồng để nâng giá các cổ phần. Ngoài ra, còn những món tiền mà Ngân Hàng Nhà Nước đem chi hoặc cho phép các ngân hàng thương mại đưa vào thị trường, ngoài tất cả dự liệu của Nghị Quyết 11, phải nói là phản lại bản nghị quyết này!

Theo lệ cũ, các ngân hàng thương mại chỉ được đem 80% tiền ký thác của thân chủ mà cho vay. Nhưng theo thông tư số 22 của Ngân Hàng Nhà Nước mới đổi, từ ngày 1 tháng 9, 2011, các ngân hàng và các tổ chức tín dụng khác sẽ được đem tất cả tiền người ta gửi ra cho vay. Như vậy thì không khác gì cho số tiền lưu thông tăng vọt lên nhiều lần, không còn thấy cái giới hạn 20% của ông Nguyễn Tấn Dũng đâu nữa! Theo công ty Bảo Việt thì với thông tư 22 này, từ đây tới cuối năm, số tiền được phép tung ra cho vay sẽ lên tới 460 ngàn tỷ đồng! Cái thông tư 22 coi như đã hủy bỏ mọi tác dụng của nghị quyết 11! Cho nên, ngân hàng Standard Chartered tiên đoán trong bốn tháng cuối năm nay lượng tiền tệ lưu hoạt (M2) ở Việt Nam sẽ tăng tới 196 ngàn tỷ, so với năm ngoái chỉ có 172 ngàn tỷ. Càng có nhiều tiền trong kinh tế thì lạm phát càng cao. Người dân biết vậy, cho nên ai có tiền cũng lo đi mua vàng, mua đô la!

Rồi lại thêm chính sách lãi suất nữa. Ông thống đốc Ngân Hàng Trung Ương ra chỉ thị số 2, bắt các ngân hàng thương mại không được trả lãi suất trên 14% cho các người gửi tiền. Giữa tháng 9, các ngân hàng báo cáo người ta ào ào rút tiền ra khỏi ngân hàng. Trong một tuần, có ngân hàng bị rút 1,000 tỷ đồng. Chưa tới cảnh “tiền bỏ chạy” (bank run) nhưng cũng mấp mé. Nhưng họ rút hàng tỷ đồng rồi đem đi đâu? Không ai báo cáo, nhưng ai cũng hiểu: Người ta đi mua vàng và đô la. Các đại gia bán vàng và đô la rồi họ đem tiền cất đi đâu, sao không thấy chúng trở lại với các ngân hàng? Cái này thì chỉ các đại gia mới biết!

Nhưng khi Ngân Hàng Trung Ương bắt các ngân hàng thương mại “giảm lãi suất” xuống dưới 14% thì đó là một bước hoàn toàn đi ngược lại với mục tiêu chống lạm phát của nghị quyết 11. Vì xưa nay, khi muốn chống lạm phát thì ở đâu người ta cũng tăng lãi suất cho người ta bớt vay được tiền mà chi tiêu, không ai giảm lãi suất bao giờ! Chắc chỉ có đại biểu Quốc Hội Ðỗ Văn Ðương mới có thể nghĩ ra cách chống lạm phát bằng cách giảm lãi suất, sau khi đi Thượng Hải nếm rau muống Tàu!

Cái chỉ thị đặt mức lãi suất tối đa (trần lãi suất) đã vô hiệu, vì nhiều ngân hàng vẫn lén trả lãi suất cao hơn 14% để có tiền kiếm ra tiền khác, nhất là các ngân hàng ở xa thì không sợ ai cả. Các quan đầu tình cũng không sợ lệnh từ trung ương. Họ phải phê duyệt càng nhiều dự án trong địa phương mình càng tốt. Càng nhiều dự án thì càng thêm cơ hội chấm mút, trước khi phải đổi đi nơi khác. Quan đầu tỉnh bảo ngân hàng trong tỉnh cho vay thì ai dám cãi chỉ tiêu lạm phát là mấy phần trăm cũng chẳng ai cần biết tới!

Nhìn thấy những nghị quyết và thông tư với khẩu hiệu và hành động trái ngược nhau, cuối cùng không biết ai đang cầm tay lái cho con tầu kinh tế Việt Nam. Có thể gọi là một nền kinh tế không người lái. Trong khi đó thì những nguồn ngoại tệ đang giảm, số đầu tư trực tiếp của nước ngoài cho tới số tiền người Việt ở ngoài gửi về đều bớt đi. Cán cân thương mại trong tám tháng đầu năm 2011 đã bị thủng 10 tỷ đô la, so với khoảng 8 tỷ trong cùng thời gian năm ngoái.

Ông Tomoyuki Kimura của Ngân Hàng Phát Triển Á Châu, mới nói trong phiên họp ở Hà Nội, rằng muốn “giải quyết những nguyên nhân gốc rễ của tình trạng lạm phát cao thì phải có những nỗ lực lớn hơn trong việc cải cách cơ cấu nền kinh tế”. Nhưng nếu không thay đổi chính trị thì ai thay đổi cơ cấu kinh tế bây giờ? Những đại biểu Quốc Hội như Tiến Sĩ Ðỗ Văn Ðương có sẵn sàng đứng ra lèo lái con tầu kinh tế nước nhà hay không?
0

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

Vợ tôi trở thành “phản động” như thế nào ?

Vợ tôi bên hàng xóm về, mặt đỏ bừng, xổ ra một tràng:
- Mẹ nó chứ, bố mình là cán bộ cách mạng tiền khởi nghĩa, nhà mình bao nhiêu đảng viên, bộ đội, thế mà nó bảo em phản động là sao. Chính chúng nó mới là quân phản động. Nó mà nói trước mặt em á …
Tôi bảo mụ:
- Đứa nào nói, nó nói sao, từ từ kể xem nào. Làm gì mà cứ sồn sồn lên như vậy.
Mụ giật chai nước trong tay tôi, tu một hơi:
- Em sang nhà cô Nhu chơi. Cô ấy bảo có mấy thằng công an canh nhà mình nói nhà ông Thụy hôm qua có những ai vào, chúng nó nắm được hết. Trước đây mình ông Thụy đi biểu tình. Bây giờ kéo cả vợ đi nữa. Cô Nhu nói, thì đi biểu tình chống Trung Quốc là tốt chứ sao. Chúng nó bảo, tốt gì, có mà phản động thì có. Nó còn bảo con mụ Minh Hằng(1) sắp bị khởi tố rồi.
Vậy là bây giờ, tôi được quan tâm, săn sóc kỹ hơn trước. Chuyện công an theo dõi nhà tôi, tôi biết cả. Họ ngồi ở những đâu, chỗ nào, hàng xóm đều nói lại. Mà đi đâu, làm gì, đến nhà ai hoặc mời ai đến nhà chơi, tôi có giấu giếm gì đâu.


Chuyện hôm qua nhà tôi có khách là do vợ tôi tự nhiên mê Minh Hằng, mới mời cô đến chơi. Thấy thế, tôi rủ luôn mấy người nữa đến chuyện trò hàn huyên cho rôm rả. Buổi tối chúng tôi lại cùng nhau đến Nhà hát lớn dự lễ kẻ niệm 45 năm thành lập Hội khoa học lịch sử Việt Nam, trong đó có chương trình ca nhạc “Sóng vọng Biển Đông”. Khi đang xem thì một ông gọi điện cho tôi hỏi đang làm gì. Sau đó lại có người gọi vào máy vợ tôi hỏi, đúng lúc ông Trương Tấn Sang đang phát biểu. Thì có như thế nào chúng tôi cứ trả lời như thế.
Một lúc sau thì thằng con tôi nhắn tin có công an đến kiểm tra hộ khẩu.
Sáng nay, công an lại tiếp tục canh nhà.


Nhà sử học Dương Trung Quốc chụp chung với người biểu tình trước cửa Nhà hát lớn.

Chẳng ai, kể cả kẻ phản động thật muốn nhận mình là phản động. Nhưng người ta cứ thích chụp mũ phản động cho người khác chứ chúng tôi đâu có muốn. Thôi thì đứa nào yêu nước, đứa nào phản động hãy để cho lịch sử phán xét.
Tôi với những người biểu tình bị Đài truyền hình Hà Nội và nhiều kẻ khác gán cho phản động rồi. Bây giờ đến lượt vợ tôi bị người ta gán cho làm phản động. Mụ ấy nghe thấy thế, uất lắm.
Tôi nhớ lại hôm 17/7, đi biểu tình rồi bị bắt, đêm về, tôi viết bài “Nhật ký biểu tình” đưa lên blog rồi treo đường link lên nick chat. Khi ấy, vợ tôi đang chơi bên Hàn Quốc. Mụ vào đọc xong rồi nhắn tin cho tôi: “Em không còn biết nói với anh thế nào nữa”. Mụ cứ làm như thể tôi là đứa trẻ hư không dạy được ấy. Tôi không thèm trả lời.
Sau đó thì mụ khuyên tôi đủ kiểu. Khuyên không được thì dọa, nếu anh bị bắt thì em kệ. Không bao giờ có chuyện đưa cơm đâu nhá. Tôi không sợ, thách, em không đưa thì ối người đưa cơm cho anh.
Ở bên ấy mụ rỗi, suốt ngày lên mạng đọc báo. Mụ theo dõi tin biểu tình rất đều đặn. Rồi chẳng hiểu sao, lời ne nẹt của mụ cũng dần dần thưa đi, nhưng vẫn không có câu nào ủng hộ.
Tôi trêu mụ:
- Thì ai bảo em rủ cô Hằng đến để người ta theo dõi, còn kêu cái gì.
Mụ lại nhảy dựng lên:
- Em quí cô ấy, em mời chứ em để ý chuyện cô ấy bị chúng nó theo dõi làm gì. Cô ấy là người yêu nước chứ có phải kẻ thù đâu mà dè chừng. Em nói thật nhá, cô ấy còn cao quí bằng vạn những đứa cứ leo lẻo cái mồm, lên mặt đạo đức giả, còn nhân cách không bén gót cô ấy. Chúng nó làm sao so được với cô ấy.
Diễn biến nhận thức của vợ tôi, tôi biết. Sau khi gặp Minh Hằng, vợ tôi khác hẳn. Chẳng hiểu cô có bùa mê thuốc lú gì. Hôm tôi rủ vợ ra Bờ Hồ chơi là hôm Minh Hằng bị cướp nón rồi bị bắt. Tôi phải thuyết phục mãi rằng hôm nay chỉ đi dạo Bờ Hồ thôi, không có biểu tình gì đâu, mụ mới chịu. Còn ý tôi muốn cho mụ tiếp xúc với những người biểu tình, quan sát hoạt động của cảnh sát, an ninh rồi tự mụ hiểu.
Mụ bảo:
- Trước đây, em cứ nghe nói cô Hằng với người biểu tình như thế này thế nọ, chứ cô ấy đúng là yêu dân yêu nước và dám dấn thân thật. Mười năm làm từ thiện, bây giờ lại đi biểu tình, bị bắt lên bắt xuống, bị theo dõi đến khổ. Chính vì vậy, hôm Minh Hằng được thả, em mới sốt sắng cùng anh đi đón. Còn chuyện xảy ra hôm ở Bờ Hồ thật là kinh khủng, không thể tưởng tượng nổi. Từ hôm ấy, em mới hiểu tại sao anh và mọi người đi biểu tình.
Mụ ngừng một lúc, nhưng dường như vẫn chưa hết tức:
- Đã thế, em còn rủ Minh Hằng đến chơi nhiều lần nữa xem nó kết tội em đến đâu.
Tôi chọc:
- Thế lại càng mang tiếng là phản động.
Mụ dằn giọng:
- Để em tìm cho ra đứa nào bảo em phản động. Nói cho chúng nó biết nhá, tôi làm gì, quí ai hay chơi với ai là quyền của tôi. Tôi đâu phải kẻ ngu mà chọn bừa bạn xấu. Còn nếu như cô Hằng mà phản động thì phản động đáng yêu quá chứ sao. Ai chả thích phản động.
Tôi khoái quá định ôm lấy mụ, liền bị mụ đẩy ra:
- Này, đừng có mà lợi dụng. Con nó nhìn kia kìa.
23/10/2011

Theo blog TƯỜNG THỤY

(1): Bùi Thị Minh Hằng.

0

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Tương lai của mùa xuân Ả Rập ?

(Vibay-22/10/11) TORONTO - Việc giết hại nhà lãnh đạo Libya Moammar Gadhafi hôm thứ Năm đánh dấu một thời điểm lịch sử đối với Libya. Là quốc gia mới nhất cho cách mạng Mùa xuân Ả Rập, Libya cuối cùng đã lật đỗ các quy tắc được xây dựng suốt 42 năm của Moammar Gadhafi.


Moammar Gadhafi cũng là lãnh đạo đầu tiên bị giết chết bởi Cách mạng mùa xuân Ả rập.

Trong khi nhiều điểm của Mùa xuân Ả Rập như là một chuyển động tích cực đối với nền dân chủ, Tarek Fatah, tác giả và người sáng lập của Đại hội Hồi giáo Canada, trả lời các câu hỏi nếu mùa xuân Ả Rập đang chuyển động đúng hướng.

Chúng tôi đã nói chuyện với ông về việc giết hại Moammar Gadhafi, Mùa xuân Ả Rập và cơ hội của dân chủ trong thế giới Ả Rập

Trong một tweet (1) bạn viết ngay sau khi Gadhafi đã bị giết chết, bạn dường như tố cáo mùa xuân Ả Rập ?

Tôi không lên án nó, tôi nói ra một sự dối trá hoàn toàn. Bởi vì nếu trong truyền thống của Bức ảnh treo cổ công khai gần một ngàn năm trong thế giới Ả Rập đã không xảy ra, ai có thể nói, "Vâng, đúng thủ tục của pháp luật. Gadhafi đã bị bắt, bây giờ anh sẽ có một phiên tòa "Nhưng không chỉ có vậy, ông đã bị bắn chết, họ đã nói dối, và họ đổ tội cho ông. Người Mỹ, và Anh và NATO không phải là một người đứng lên và nói "Wow, đó là không thể tin được. Bạn có bằng chứng rằng người đàn ông đã bị bắt sống ... bạn chỉ cần gắn cho một tội ác chiến tranh 'của mùa xuân Ả Rập, vụ giết người ngoài vòng pháp luật sẽ được coi là tốt. Không chỉ bởi người Ả Rập, nhưng người Mỹ.


Bài hát Mùa Xuân Ả Rập


Vì vậy, đây là điều khói và gương, nơi mà họ đang nói về dân chủ nhưng không thực hành nó.

Nó rất xa, nó rất xa. Bạn nên biết rằng một phong trào phải có các quy định của pháp luật, đó là viên đá nền tảng của nền văn minh đương đại, một luật chiến thắng và chiến thắng của công lý là một khái niệm thời trung cổ. Bây giờ điểm này cho thấy cùng một loại Bức ảnh treo cổ công khai đã xảy ra với Najibullah ở Kabul, đã diễn ra với Vua Faisal ở Iraq vào năm 1958, kéo các cơ quan ở nơi công cộng ... đây là một cấu trúc thời trung cổ! Nó đã không xảy ra tại Việt Nam (2), nó đã không xảy ra bất cứ nơi nào, nhưng nó bị mắc kẹt trong các di sản Ả-rập mỗi khi có một sự thay đổi. Nó không phải là lần đầu tiên mà một nhà độc tài đã bị lật đổ. Ở Việt Nam, nó đã xảy ra ba lần. Nhưng bạn không có cảnh tượng này. Các chi tiết đẫm máu của viên đạn bay, và bắt giữ một người đàn ông và bắn chết. Những gì tốt đẹp của cách mạng mùa xuân này?

Tại sao nó điều này có vẻ cục bộ ở xã hội Ả Rập như bạn nói?

Vâng, không ai thách thức nó! Trí tuệ Ả Rập chủ yếu chịu trách nhiệm về điều này. Bạn có thấy một trí tuệ duy nhất Ả Rập, lãnh đạo, nhà hoạt động, chính trị gia ở Canada hoặc bên ngoài đã nói: "con chó điên này nên được đưa ra trước một tòa án quốc tế." Chúng tôi cần phải biết những gì đã xảy ra trong Pan Am. Chúng tôi cần phải biết những gì ông đã làm ở Beirut. Chúng tôi cần biết ông đã có được bom hạt nhân của mình. Ông ấy nhận được chúng từ các nhà khoa học người Pakistan miễn phí? Tất cả mọi thứ đã bị bắn chết. Và đây là Mùa xuân Ả Rập ?

Vì vậy, tất cả các câu trả lời đã chết với ông ta ?

Tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ đã chết với ông ta. Và điều này là dã man. Đây không phải là nền văn minh. Tôi đang nói vào những gì họ đang làm đen tối châu Phi ở Libya. Họ đang bắn trên đường phố. Nhìn vào những gì đã xảy ra ở Ai Cập. Họ đang giết chết Kitô. Điều gì sắp xếp mùa xuân này? Và những gì sắp xếp của người đứng đầu phương Tây nói chuyện trên truyền hình không nói một từ đơn giản rằng "Chúng tôi đang bị xúc phạm ... vì vụ hành quyết này. Có vẻ như không ai nói. Điều này gợi ý với tôi rằng ở phương Tây, họ đang thực hành chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của những kỳ vọng. Về cơ bản nói, 'Vâng, người Ả Rập về cơ bản không phải là con người vậy tại sao chúng ta nên giữ chúng cùng một tiêu chuẩn như chúng ta giữ mình? ".

Có thể điều này bằng cách nào đó phát triển thành nền dân chủ từ mùa xuân Ả Rập ?

Không, không, không. Tôi bây giờ tin rằng nó sẽ không. Nếu không có được tố cáo giết người này nhắm đến Tổng thống Obama, hoặc bởi một số nhà lãnh đạo Ả Rập, hoặc một số tổ chức phi chính phủ Ả Rập, hoặc tất cả những kẻ ở Tunisia và Ai Cập nói về một sự phục hưng mới. Không phải một trong số họ đã phản đối giết chóc ngoài vòng pháp luật. Điều đó có nghĩa là chấp nhận được. Vì vậy, một khi bạn thiết lập "tiêu chuẩn vàng" của công lý, đó là những gì phục hưng về quy định của pháp luật, sự tách biệt của tư pháp và điều hành.

Có quá muộn cho thế giới phương Tây với một tố cáo ?

Đó là quá muộn. Hãy nhìn xem, thậm chí không một người như Bob Rae, người mà tôi ngưỡng mộ, những người biết rằng điều này là sai và có khả năng để nói đó là sai trái. Chúng tôi bị hạn chế bởi chính trị bầu cử. Chúng tôi đang bị mắc kẹt trong một tầm thường đó là hút chúng ta xuống. Bạn có thể tưởng tượng nếu bất cứ ai trong tháng tiếp theo sẽ nói bất cứ điều gì? Bạn có thể tìm thấy một hồ sơ của một người trên toàn thế giới, bất kỳ chính khách, nói rằng điều này là sai lầm? Cho dù Putin, hoặc cho dù đó là người Trung Quốc, hoặc ngay cả đảng Cộng hòa hoặc đảng Dân chủ? Không có gì ... không một lời! Cái bạn có là người Ả Rập có thể giết chết nhau như động vật. Chỉ cần tránh xa con đường của chúng tôi và cung cấp cho chúng tôi dầu của bạn 'Đó là thông điệp được gửi. "Chúng tôi mua cho bạn. Chúng tôi cung cấp cho bạn súng, vàng và Cadillac. Bạn hành xử như động vật và đó là tốt".

Vì vậy, những gì sẽ xảy ra tiếp theo? Có một câu trả lời ?

Tôi rất bi quan về thế giới Ả Rập. Tôi không bi quan về thế giới Hồi giáo. Tôi nghĩ rằng Indonesia, Pakistan và Bangladesh, Iran .. tất cả mọi người có một tương lai tươi sáng. Tuy nhiên, không phải là thế giới Ả Rập.

Bạn đang đọc tin tức toàn cầu: Global Toronto | Q & A: tương lai của mùa xuân Ả Rập?

Theo Global Toronto

Xem thêm Mùa xuân Ả rập sẽ đi về đâu?

(1) Tweet: Một thông tin chia sẽ trên Twitter
(2) Ý nhắc đến các cuộc lật đỗ các tổng thống thời Việt Nam Cộng Hòa trong Chiến tranh Việt Nam.
0

'Đảng không phải là muôn thuở'

(21/10/11) Hiến pháp sửa đổi sẽ điều chỉnh quan hệ giữa các vị trí quyền lực nhất tại Việt Nam?

Một năm trước kỳ hạn Ủy ban Dự thảo Sửa đổi Hiến pháp phải trình lên Quốc hội bản dự thảo đầu tiên vào cuối 2012, một cựu Bộ trưởng Tư pháp Việt Nam nêu quan điểm riêng về 'Luật về Đảng' và khả năng cải cách thể chế.


Đề cập với BBC về khả năng sửa đổi Điều 4 liên quan vị thế “lãnh đạo độc tôn” của Đảng Cộng sản trong Hiến pháp 1992, Tiến sỹ luật học Nguyễn Đình Lộc, nguyên Ủy viên Ủy ban Luật pháp Quốc hội, cho hay đang có cân nhắc về việc soạn thảo một bộ luật riêng về sự lãnh đạo của đảng, nhưng trích dẫn Chủ nghĩa Marx, ông lưu ý “đến một lúc nào đó đảng không còn nữa” và “đảng không phải là muôn thuở.”



Tiến sỹ Nguyễn Đình Lộc, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng cũng trả lời câu hỏi về việc có thành lập hay không Tòa án Hiến pháp, soạn Luật Biểu tình hay Luật chống biểu tình và các điều luật ngăn ngừa điều được một phần dư luận quan ngại và cho là hiện tượng 'công an trị' trong xã hội.


Trong phần đầu cuộc phỏng vấn gồm hai phần với BBC, ông Nguyễn Đình Lộc lưu ý vì sao Quốc hội Việt Nam khóa XIII (2011-2016) cần đặc biệt coi trọng với việc sửa đổi, bổ sung bản Hiến pháp 1992.




Ông Nguyễn Đình Lộc:

Đây là một công việc hệ trọng vì liên quan tới luật mà đây là luật cơ bản. Nó đề cập tới những vấn đề cơ bản của đất nước, từ chế độ chính trị tới chế độ kinh tế, văn hóa, giáo dục, khoa học, công nghệ, rồi bộ máy tổ chức nhà nước... Đó là tất cả những vấn đề cơ bản của xã hội, làm thế nào mà không hệ trọng được. Rồi quyền và nghĩa vụ công dân là những vấn đề rất cơ bản.





BBC:

Theo ông, vấn đề Luật về Đảng có được tích hợp trong Hiến pháp ở một hay một số điều nào đó không? Có thay đổi gì đáng kể liên quan nội dung điều 4 không?

"Chủ nghĩa Marx đã nói đến một lúc nào đó đảng không còn mà nhà nước cũng không còn thì Đảng “muôn thuở” thế nào được"


Ông Nguyễn Đình Lộc:


Vấn đề đó cũng đã có người nêu ra nhưng chưa rõ nét lắm vì nó cũng có một đạo lý của nó là Đảng Cộng sản Việt Nam bây giờ đang là đảng cầm quyền chứ không chỉ là đảng lãnh đạo chung chung. Và điều 4 của Hiến pháp đã ghi rồi. Vấn đề là rồi đây sẽ tính thêm xem có cần xây dựng “sự lãnh đạo của Đảng” thành một đạo luật không. Cái đó phải tính thêm.





BBC:


Nhưng cũng có người đặt ra câu hỏi rằng Đảng Cộng sản Việt Nam đang tại vị như vậy, một đảng cầm quyền như ông đã nói, nay lại ra một điều luật về đảng, thì những chủ thể khác cũng muốn lập đảng có thể lập luận rằng “Đã có một đạo luật nguyên tắc về đảng như thế, chúng tôi cũng muốn lập đảng phái chính trị, thì chúng tôi phải được phép thành lập.” Ý kiến của ông?





Ông Nguyễn Đình Lộc:

Bây giờ Việt Nam mới có một đảng. Bao giờ có đảng khác thì sẽ tính thêm. Việt Nam hiện chỉ có một đảng thôi.



BBC:


Trung Quốc hiện vẫn có một số đảng phái, bên cạnh Đảng Cộng sản Trung Quốc đương quyền, theo ông hình mẫu một đảng duy nhất tồn tại là Đảng Cộng sản và đồng thời cầm quyền như ở Việt Nam có phải sẽ kéo dài tới “muôn thuở”?




Ông Nguyễn Đình Lộc:

Nói một thời gian đã là khó rồi chứ nói “muôn thuở” thì nói thế nào được. Đến một lúc nào đó đảng không còn và nhà nước không còn. Chủ nghĩa Marx đã nói đến một lúc nào đó đảng không còn mà nhà nước cũng không còn thì Đảng “muôn thuở” thế nào được.



TS Nguyễn Đình Lộc

TS Nguyễn Đình Lộc xác nhận chủ đề về 'Tòa Hiến pháp' đang được bàn thảo sôi động ở Việt Nam


BBC:


Trước đây, ở miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa, bên cạnh Đảng Cộng sản cầm quyền, đã có lúc có hơn một đảng cùng tồn tại. Liệu Đảng Cộng sản có hình dung là tới một lúc nào đó sẽ có sự trở lại của mô hình có nhiều hơn một đảng cùng tồn tại hay là không?




Ông Nguyễn Đình Lộc:

Cái đó hơi khó nói vì bây giờ thực tế là một đảng. Và cũng chưa có chỗ nào nói là xây dựng đảng thêm. Chưa có chỗ nào nói cả. Bây giờ chỉ biết là Đảng CSVN là đảng cầm quyền, đảng lãnh đạo.




"Phân công quyền lực?"




BBC:


Nhưng cũng có ý kiến lâu nay nói mô hình một đảng duy nhất, lãnh đạo và cầm quyền đó làm dẫn tới tình trạng đảng này thâu tóm “tam quyền phân lập” giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp. Quan điểm của ông?




Ông Nguyễn Đình Lộc:

Chúng tôi không theo quan điểm tam quyền phân lập, mà chúng tôi nói quyền lực nhà nước là thống nhất, nhưng có phân công, phối hợp giữa các quyền lực đó, chứ không nói tam quyền phân lập. Đó là điểm khác.


BBC:
Theo dự kiến được công bố, dự thảo sửa đổi hiến pháp của Quốc hội khi hoàn tất sẽ báo cáo lên Bộ Chính trị. Tại sao vậy, trong khi Quốc hội về nguyên tắc đã là cơ quan lập pháp và quyền lực cao nhất của nhà nước và nhân dân rồi? Theo đó có thể hiểu Bộ Chính trị là “cao nhất” chăng?



Ông Nguyễn Đình Lộc:

Khi nói tới Bộ Chính trị là nói tới “lãnh đạo”, chứ có phải nói là “cao nhất” đâu.




BBC:


Còn quyền phúc quyết với Hiến pháp và sửa đổi Hiến pháp của nhân dân thì ra sao trong lần sửa đổi, bổ sung Hiến pháp này, thưa ông?



Ông Nguyễn Đình Lộc:

Nhiều khả năng lần này Hiến pháp (sửa đổi) sẽ quy định trưng cầu dân ý và dân phúc quyết về Hiến pháp.



BBC:
Vấn đề Tòa án Hiến pháp có được đặt ra không?


Ông Nguyễn Đình Lộc:

Đây cũng là vấn đề đang sôi động. Có khả năng là sẽ có Tòa án Hiến pháp hoặc Hội đồng Hiến pháp, cơ quan Bảo Hiến.



"Lưỡng viện hay không?"


Một số giới đang hy vọng Quốc hội khóa này cải tổ được hệ thống pháp luật



BBC:


Liệu còn quá sớm hay không khi đặt ra vấn đề cải cách thể chế chính trị. Gần đây, nguyên Đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết nói với BBC về phương án có thể thành lập 'lưỡng viện', trong đó Bộ Chính trị, Trung ương Đảng là Thượng nghị Viện, Quốc hội do dân bầu là Hạ nghị Viện. Liệu có kịch bản này không, hay còn kịch bản nào khác?




Ông Nguyễn Đình Lộc:

Cái đó tôi thấy hơi trừu tượng. Năm 1945, ngay dưới thời Cụ Hồ, lúc đó cũng đã bàn Việt Nam một viện hay hai viện. Chính Quốc hội lúc bấy giờ rất là dân chủ, cũng quyết định là một viện thôi. Vì Việt Nam khác các nước.



BBC:
Liệu có khả năng sẽ có điều khoản nào đó trong bản Hiến pháp sửa đổi quy định là người dân có quyền thực sự lập đảng phái, hội đoàn chính trị - xã hội đích thực của họ hay không, ngoài Đảng Cộng sản?



Ông Nguyễn Đình Lộc:

Hiến pháp đã nói (dân) có quyền lập Hội rồi.



BBC:


Còn đảng phái thì không? Vì một số thành phần trong giai cấp công nhân, nông dân, trí thức và có thể cả một số thành phần trong giới tư bản, tư sản trong nước có thể tiếp tục đảng Cộng sản của mình, thì tại sao các thành phần khác trong các tầng lớp, giai cấp, khuynh hướng trong xã hội lại không thể lập được đảng phái chính trị của riêng họ?



Ông Nguyễn Đình Lộc:

Cái đó đi vào cụ thể phải tính thêm. Vấn đề đó là tế nhị.


Tiến sỹ Nguyễn Đình Lộc từng giữ các chức vụ Bộ trưởng Bộ Tư pháp từ 1992 đến 2002, Ủy viên Trung ương Đảng, Ủy viên Ủy ban Pháp luật Quốc hội, Phó Chủ tịch Hội luật gia và Đại biểu Quốc hội các khóa VII, IX, X và XI. Phần âm thanh của cuộc phỏng vấn gồm hai kỳ sẽ được đưa lên ở mục nghe xem trong thời gian tới đây. Mời quý vị đón theo dõi.

0

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Luận đàm với Ngoại trưởng Phạm Bình Minh

"Ở bức tranh lớn hơn, tôi tin tưởng rằng, quan hệ đối tác Việt - Mỹ sẽ tiếp tục đóng góp tích cực vào các nỗ lực chung để thúc đẩy hoà bình, ổn định và phát triển khu vực cũng như trên thế giới. Hai nước chúng ta có những cơ hội lớn để thúc đẩy hơn nữa hợp tác song phương và đa phương"- Bộ trưởng Phạm Bình Minh.
Tuần Việt Nam trân trọng giới thiệu nội dung cuộc nói chuyện của Ngoại trưởng Phạm Bình Minh tại Hội đồng Đối ngoại Mỹ (CFR), một think-tank hàng đầu về chính sách đối ngoại của Mỹ ngày 27/9.

BOB WOODRUFF: Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Bob Woodruff.
Như mọi người đã biết, người sẽ nói chuyện hôm nay là Phạm Bình Minh, Bộ trưởng Ngoại giao nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Và ông sẽ có cơ hội đưa ra bài phát biểu tại đây, có lẽ khoảng 10 phút hoặc lâu hơn, sau đó mọi người sẽ đưa ra câu hỏi.

Tôi chỉ có chút lưu ý trước khi chúng ta bắt đầu, các bạn có thể tắt điện thoại, dĩ nhiên nếu cần có thể sử dụng chế độ rung và hãy nhớ, tất cả được lưu lại. Bạn có thể thấy các máy quay ở đây, nên hãy thận trọng những gì bạn nói.

Và tôi xin giới thiệu Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh.
Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Tiến sĩ Richard Haass, các quý ông, quý bà, tôi xin cám ơn Hội đồng Đối ngoại vì đã mời tôi trong buổi thảo luận này. Và cám ơn tất cả các bạn đã tham dự.
Chúng tôi xem Hội đồng Đối ngoại là một đối tác quan trọng và đánh giá cao sự quan tâm của các bạn trong sự phát triển quan hệ Việt - Mỹ. Chúng tôi nhớ lại chuyến thăm của hội đồng năm 1993 khi hai nước chúng ta vẫn chuẩn bị cho việc bình thường hoá quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ. Chúng ta bình thường hoá năm 1995.

Và năm ngoái, chúng tôi vui mừng tiếp đón Tiến sĩ Richard Haass và đoàn đại biểu hội đồng thăm Việt Nam. Tôi tin rằng, chuyến thăm này đã giúp các thành viên của hội đồng hiểu rõ hơn về đất nước và nhân dân chúng tôi trong các lĩnh vực cải cách.

Và hôm nay tôi rất vinh dự có cơ hội này để chia sẻ với các bạn những suy nghĩ của chúng tôi về chính sách đối ngoại của Việt Nam. Chúng tôi đã theo đuổi một chính sách đối ngoại nhất quán của độc lập, tự chủ, hợp tác, phát triển, đa phương hoá và đa dạng hoá các mối quan hệ, tích cực và chủ động hội nhập quốc tế. Và chúng tôi có một khẩu hiệu mà chúng tôi đã quyết tâm là đáng tin cậy, là người bạn, là đối tác đáng tin cậy và một thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế.

Định hướng tích cực và chủ động hội nhập quốc tế là yếu tố mới trong chính sách đối ngoại của chúng tôi được thông qua tại Đại hội Đảng lần thứ 11 đầu năm nay. Đây là bước ngoặt trong chính sách đối ngoại của chúng tôi vì trước đây chúng tôi chủ yếu tập trung vào hội nhập kinh tế, nhưng giờ đây chúng tôi mong muốn hội nhập trong tất cả các lĩnh vực, không chỉ có kinh tế mà còn là trao đổi chính trị, ngoại giao, an ninh, quốc phòng, văn hoá, xã hội.

Sự thành công của Việt Nam với tư cách thành viên không thường trực tại Hội đồng Bảo an LHQ trong nhiệm kỳ 2008 và 2009, chủ tịch ASEAN năm 2010, hợp tác với các quốc gia và LHQ trong nhiều lĩnh vực như an ninh, an toàn hạt nhân; biến đổi khí hậu; thực hiện Các Mục tiêu Thiên niên kỷ... ; tích cực chuẩn bị tham gia hoạt động gìn giữ hoà bình và tích cực tham gia các cuộc đàm phán Quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương là một số ví dụ trong chính sách đối ngoại của chúng tôi.

Chúng tôi hướng tới mục tiêu thúc đẩy hơn nữa các quan hệ đối ngoại, nâng tầm quan hệ với các đối tác hàng đầu, thiết lập quan hệ đối tác chiến lược với những cường quốc lớn và các trung tâm kinh tế toàn cầu là những ưu tiên của chúng tôi. Chúng tôi đã thiết lập quan hệ đối tác chiến lược với Nga, Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản, Hàn Quốc, Anh và Tây Ban Nha. Tôi hy vọng trong tương lai gần, Việt Nam sẽ có quan hệ đối tác chiến lược với những cường quốc khác, trong đó có Mỹ. Đồng thời, chúng tôi nỗ lực làm việc để tăng cường quan hệ của mình với những bạn bè và đối tác truyền thống cũng như tham gia các tổ chức quốc tế, đặc biệt là LHQ.

Về lĩnh vực kinh tế, hiện tại, chính phủ Việt Nam xác định, nhiệm vụ hàng đầu là ổn định kinh tế vĩ mô, tạo điều kiện để nền kinh tế tiếp tục phát triển nhanh và bền vững. Cùng với nhiều nỗ lực toàn diện khác, nỗ lực giảm thiểu và hợp lý chi tiêu công đã góp phần ổn định kinh tế vĩ mô, giải quyết các thách thức do tác động của cuộc khủng hoảng kinh tế/tài chính toàn cầu và thiết lập nền tảng cần thiết để thực hiện kế hoạch phát triển kinh tế xã hội của chúng tôi trong giai đoạn 2011-2020 - những gì chúng tôi gọi là chiến lược kinh tế xã hội với mục tiêu năm 2020 Việt Nam sẽ trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại.

Để đạt được mục tiêu trên, trong nhiệm kỳ này, chính phủ của chúng tôi đang tập trung vào ba nhiệm vụ chính: thứ nhất, đơn giản hoá các thể chế kinh tế thị trường nhằm tạo ra một sân chơi bình đẳng và cải cách hành chính; thứ hai, phát triển nguồn nhân lực đặc biệt là nguồn nhân lực chất lượng cao; thứ ba, xây dựng hệ thống cơ sở hạ tầng thích hợp. Cùng lúc đó, chúng tôi coi hợp tác kinh tế quốc tế là nhân tố quan trọng cho chiến lược phát triển kinh tế của Việt Nam, và đây sẽ là ưu tiên cho quan hệ đối ngoại của Việt Nam trong những năm tới.

Chúng tôi đang làm việc với các nước ASEAN để bước vào kỷ nguyên hợp tác mới theo Hiến chương ASEAN, phấn đấu để xây dựng một cộng đồng ASEAN vào năm 2015 trên cơ sở ba trụ cột chính - chính trị, an ninh, kinh tế và xã hội - và thúc đẩy vai trò trung tâm của ASEAN trong một cấu trúc khu vực. Chúng tôi hy vọng thúc đẩy hơn nữa quan hệ đối tác giữa ASEAN và các cường quốc lớn thông qua tăng cường đối thoại, hợp tác, xây dựng lòng tin và ngoại giao phòng ngừa với quan điểm phát triển một cơ chế và cơ cấu bền vững để đảm bảo hoà bình, ổn định và phát triển bền vững trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Chúng tôi hoan nghênh chính sách tăng cường hợp tác với các nước trong khu vực của tất cả quốc gia, bao gồm nước Mỹ.

Với hoà bình và an ninh, đây luôn luôn là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Chúng tôi hướng tới LHQ để tiếp tục các nỗ lực phối hợp và chặt chẽ nhằm thúc đẩy giải pháp hoà bình cho các cuộc nội chiến và xung đột địa phương ở một số khu vực trên thế giới, đặc biệt tại Bắc Phi và Trung Đông, trong khi ngăn chặn các xung đột khác có thể bùng nổ.

Một điều cần thiết lâu dài là chúng ta cần gieo trồng văn hoá hoà bình, đối thoại và thúc đẩy giải pháp hoà bình cho tranh chấp. Việt Nam ủng hộ các nỗ lực nhằm chấm dứt bạo lực và tăng cường tái thiết, hoà giải quốc gia tại Afghanistan, tại Iraq.

Liên quan tới vấn đề nóng hiện nay tại Đại hội Đồng - đó là đơn xin trở thành thành viên đầy đủ của LHQ của Palestine - chúng tôi có thể nói rằng, chúng tôi công nhận nhà nước Palestine năm 1988 và đã luôn ủng hộ cuộc đấu tranh của người Palestine cho các quyền không thể xâm phạm của họ, bao gồm quyền thành lập một nhà nước độc lập và có chủ quyền, cùng tồn tại hoà bình với Israel, với các đường biên giới thiết lập trước tháng 6/1967. Đó là lý do tại sao, chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ ủng hộ hồ sơ của Palestine xin trở thành thành viên đầy đủ của LHQ, nhưng (dường như) hiện tại, cuộc thảo luận vẫn đang ở vòng Hội đồng bảo an mà chưa được đưa lên bàn của Đại hội Đồng.

Việt Nam nhất quán chính sách ủng hộ vã thúc đẩy giải trừ quân bị nói chung và toàn diện, với ưu tiên hàng đầu cho ba trụ cột của vấn đề hạt nhân - cụ thể là, giải trừ hạt nhân, không phổ biến hạt nhân và sử dụng hoà bình năng lượng cũng như công nghệ hạt nhân. Chúng tôi tham gia tất cả các văn kiện quốc tế lớn cho việc giải trừ vũ khí huỷ diệt hàng loạt, bao gồm CTBT, NPT, BWC và CWC. Chúng tôi cũng thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ của mình theo các cơ chế liên quan của LHQ đặc biệt là cơ chế do Hội đồng Bảo an LHQ thiết lập.

Chúng tôi ủng hộ mạnh mẽ LHQ trong việc biến kết quả của Hội thảo đánh giá Hiệp ước Không phổ biến Hạt nhân 2010 và Hội nghị cấp cao về An ninh và An toàn hạt nhân trở thành các kết quả cụ thể, làm sống công tác của hội nghị giải trừ quân bị và xúc tiến tham gia các cuộc đàm phán giải trừ quân bị đa phương. Và trong khu vực của chúng tôi, trong Đông Nam Á của chúng tôi, chúng tôi cùng với các nước ASEAN đang làm việc để thúc đẩy hiệp ước về Đông Nam Á - khu vực Đông Nam Á không có vũ khí hạt nhân, và chúng tôi mong rằng, tất cả các nước, đặc biệt là các nước có vũ khí hạt nhân, sẽ ký kết và phê chuẩn nghị định thư kèm theo hiệp ước.

Trong khi thực hiện chính sách đối ngoại, chúng tôi coi Mỹ là một đối tác có ý nghĩa chiến lược hàng đầu. Khi Tổng thống Bill Clinton và Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt quyết định bình thường hoá quan hệ của chúng ta 16 năm trước, rất khó có thể hình dung được rằng sẽ có ngày chúng ta đạt được sự phát triển như thế này. Cơ chế đối thoại và tham vấn hiện nay đã tạo ra một khuôn khổ mạnh mẽ cho sự phát triển liên tục trong quan hệ song phương ở nhiều lĩnh vực khác nhau, từ quan hệ chính trị - ngoại giao tới kinh tế, thương mại, an ninh, quốc phòng, giáo dục, khoa học và công nghệ, hỗ trợ nhân đạo...

Hợp tác kinh tế hiện nay là điểm nhấn trong quan hệ song phương của chúng ta, với hơn 18 tỷ USD trong kim ngạch thương mại. Tôi nhớ rằng năm 1995, kim ngạch thương mại mới chỉ là vài trăm USD và giờ đây nó gấp 180 lần so với con số năm ấy. Ngày càng nhiều công ty Mỹ kể cả các tập đoàn ùang đầu, đang đầu tư và không ngừng mở rộng thị trường của họ ở Việt Nam. Tiềm năng to lớn cho hợp tác kinh tế của chúng ta tồn tại kể từ khi hai bên và các đối tác khác cùng thoả luận về Quan hệ Đối tác xuyên Thái Bình Dương - met trong những thoả thuận thương mại lớn nhất và tự do nhất trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương.

Các lĩnh vực hợp tác khác cũng đạt được thành tựu rất ấn tượng, đặc biệt là trong trao đổi giữa nhân dân hai nước. Việc Mỹ gần đây trở thành điểm chọn lựa của hơn 13.000 sinh viên là lý do vì sao Việt Nam đang trở thành một trong những điểm chọn lựa của du khách Mỹ.
Hai bên cũng đã hợp tác tốt trong việc tìm kiếm người mát tích, trong các hoạt động nhân đạo như HIV/AIDS, rà phá bom mìn, giải quyết vấn đề chất độc da cam.

Ngoài ra, hợp tác an ninh quốc phòng đã có tiến triển tích cực. Tại cuộc đối thoại về chính sách quốc phòng lần thứ hai gần đây diễn ra ở Washington, D.C., hai bên lần đầu tiên đã ký kết các bản ghi nhớ về hợp tác quốc phòng, đây là ví dụ cho sự hợp tác giữa Việt Nam và Mỹ.

Xây dựng động lực tích cực trong các quan hệ, Việt Nam và Mỹ đang tiến hành các cuộc thảo luận về việc nâng tầm quan hệ hướng tới quan hệ đối tác chiến lược. Tháng 7/2010, trong chuyến thăm Việt Nam nhân dịp kỷ niệm 15 năm bình thường hoá quan hệ, Ngoại trưởng Hillary Clinton đã chuyển tải thông điệp của Tổng thống Obama để nâng tầm mối quan hệ chúng ta lên một tầm cao hơn, hướng tới quan hệ đối tác chiến lược. Tôi tin rằng, đây là lúc hơn bao giờ hết để chúng ta đưa mối quan hệ hai nước sang một giai đoạn hợp tác tiếp theo.

Hôm qua tôi đã có cuộc họp rất hiệu quả với Ngoại trưởng Clinton về vấn đề này. Bà tin tưởng mạnh mẽ rằng, mối quan hệ của chúng ta được tăng cường hơn nữa sẽ giúp chúng ta thực hiện sự hợp tác tích cực, xây dựng và nhiều mặt - một mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau và cùng có lợi, vì hoà bình, ổn định và phát triển như trong tuyên bố chung của lãnh đạo hai nước. Chúng tôi cũng cho rằng, quan hệ đối tác Mỹ - Việt tốt hơn không chỉ có nghĩa chỉ thúc đẩy lợi ích chung mà còn có lợi cho lợi ích của mỗi bên trên tinh thân hiểu biết và tôn trọng độc lập và chủ quyền.

Ở bức tranh lớn hơn, tôi tin tưởng rằng, quan hệ đối tác Việt - Mỹ sẽ tiếp tục đóng góp tích cực vào các nỗ lực chung để thúc đẩy hoà bình, ổn định và phát triển khu vực cũng như trên thế giới. Hai nước chúng ta có những cơ hội lớn để thúc đẩy hơn nữa hợp tác song phương và đa phương. Tôi hy vọng rằng, Hội đồng Đối ngoại và các bên liên quan khác trong quan hệ Việt - Mỹ sẽ tích cực tham gia vào tiến trình này vì các lợi ích lâu dài của hai quốc gia và nhân dân hai nước. Tôi xin kết thúc phát biểu của mình tại đây và rất cám ơn sự chú ý của mọi người.

WOODRUFF: Rất cám ơn ông. Rất hay. Tôi biết rằng tôi sẽ chỉ đưa ra một số câu hỏi trong khoảng 15 phút sau đó là để ngỏ cho các câu hỏi khác dành cho ông. Mặc dù vậy, lần đầu tiên, tôi cũng muốn nói - với ý kiến cá nhân - tôi nghĩ tôi với ông cùng độ tuổi. Ông 52 tuổi còn tôi 50. Trong thời gian Chiến tranh Việt Nam, tôi và ông đều còn rất trẻ, dĩ nhiên, tôi ở Detroit, và ông ở Hà Nội.

Vậy, ông nhìn nhận thế nào và ông đã nghĩ gì về Mỹ hồi ấy? Chúng tôi biết rằng đã có thay đổi lớn từ đó tới nay. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi, ông đã từng nhìn nhận thế nào và ông đã nghĩ gì?
Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Vâng, như ông từng đề cập, đó là thời gian xảy ra chiến tranh, và chúng ta còn rất trẻ. Tôi có thể nói tôi rất nhỏ khi ấy. Tôi nhớ khi Hà Nội bị đánh bom vì tôi tôi sống ở Hà Nội. Và lúc bị đánh bom, tôi đã phải sơ tán về vùng nông thôn. Và từ nông thôn, hàng đêm, tôi nhìn lên bầu trời, thấy như máy bay thả bom. Dĩ nhiên, đó là sự thù hận. Và sau đó, năm 1975, khi đủ tuổi, tôi vào trường ngoại giao. Và tôi đã học ngoại giao để trở thành một nhà ngoại giao, với ước mơ mà chúng ta có thể, các bạn biết đấy, là bình thường hoá quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ. Nên trong lĩnh vực này, giờ đây, trong năm 1995 thì ước mơ đã thành hiện thực. Và các bạn biết đấy, những ngày nay, chúng ta đang nỗ lực nâng tầm quan hệ ấy.

WOODRUFF: Ông biết rằng, tôi biết ông đã có sự ủng hộ rất lớn để cố gắng làm gia tăng quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ. Có khi nào ông thậm chí hình dung ra rằng, ông sẽ ở đây, tại nước Mỹ thời gian trước không?

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Thời điểm nào?
WOODRUFF: Vâng, trở lại những năm 1970?

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Không (cười). Thời gian đó là không vì trước năm 1975 - không thể biết chiến tranh khi nào sẽ chấm dứt. Nên nó giải thích vì sao tôi không thể hình dung sẽ ở Mỹ.
WOODRUFF: Vậy lần đầu tiên, lần đầu tiên là khi nào ông nghĩ về điều này?
Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Đó là khi - vào những năm 1980, khi tôi làm việc tại bộ ngoại giao. Và thời điểm đó, tôi làm ở chúng tôi gọi là Vụ Tổ chức Quốc tế. Và công việc của tôi khi đó liên quan trực tiếp tới công việc của LHQ. Nên tôi đã tới New York tham dự các phiên họp của LHQ.
WOODRUFF: Tôi biết, một lần nữa với tư cách cá nhân, là những gì mà cha ông, ý tôi là, quan điểm của cha ông, suy nghĩ của ông ấy về loại hình công việc ông đã làm?

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Vâng, ông biết rằng, chúng tôi có một chính sách khi chúng tôi bình thường hoá quan hệ với Mỹ, chúng tôi có khẩu hiệu rằng, khép lại quá khứ và hướng tới tương lai. Vì vậy, với mọi nỗ lực để bình thường hoá giữa hai nước, đó là hoàn hảo.

WOODRUFF: Và đó là lý do tại sao, cuối cùng, đó là câu hỏi cuối cùng của tôi về quá khứ. Hãy hướng tới - hiện tại và tương lai. Các bạn biết đấy, chắc chắn khi nhìn vào - sự thay đổi về kinh tế ở đất nước này là rất to lớn. Và trong tất cả các nước Đông Nam Á, tôi chưa từng tới Việt Nam. Đó là nước duy nhất tôi chưa từng đến.

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: (không nghe rõ)

WOODRUFF: Vì vậy đó là lý do chính vì sao tôi muốn gặp ông, để tối có thể đến thăm ông. Tôi đã sống ở Trung Quốc, tại Bắc Kinh năm 1988 và 1989. Sau đó, chúng tôi đã chứng kiến một đất nước mới bắt đầu có những đổi thay đáng kể. Nhưng nếu nhìn vào số người mới thoát nghèo, thoát nghèo ở Trung Quốc, tôi nghĩ có khoảng 300 triệu người thoát nghèo trong 30 năm qua. Tôi nghĩ, với nước ông, đã có khoảng 75% dân số được xem là trong mức nghèo, rồi hiện nay giảm xuống còn 14%, từ năm 1990 tới nay. Ông nhìn nhận nền kinh tế thế nào và lý do cho sự phục hồi theo thời gian?
Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Với Việt Nam trong 10 năm qua, chúng tôi duy trì tỉ lệ tăng trưởng kinh tế khoảng 7% - 7-8%, và điều đó đã góp phần giảm nghèo rất lớn, đồng thời chính phủ có một chính sách ưu tiên cho người nghèo. Đó là lý do vì sao, với Các mục tiêu phát triển thiên niên kỷ, đây là một trong các mục tiêu chúng tôi đã hoàn thành trước - trước thời hạn - đặt ra cho năm 2015.

WOODRUFF: Và ông có con số tăng trưởng hàng năm trong nền kinh tế. Tôi nghĩ lạm phát bây giờ vào khoảng 18%?.

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: 18% lạm phát, vâng, trong năm nay. Và đó là một trong những thách thức lớn nhất với kinh tế Việt Nam.

WOODRUFF: Nên ông sẽ làm gì?

Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Chính phủ giờ đây có thông qua một số giải pháp. Một trong số đó là kiểm soát chi tiêu công, giảm các dự án. Việc đầu tư vào một số dự án không hiệu quả nên chúng tôi giảm các dự án đó. Đồng thời, giảm tỉ lệ lãi suất. Nhưng lạm phát vẫn cao. Trong tháng này, dường như đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn ở mức rất cao.

WOODRUFF: Giờ chuyển sang căng thẳng khu vực, dĩ nhiên là, chắc chắn là với Trung Quốc, nước giờ đây mạnh nhất toàn châu Á. Ông có e ngại về điều này không? Ý tôi là trước khi Trung Quốc coi Biển Đông như một đường lưỡi bò lớn để họ có quyền với khu vực biên giới dọc theo biển của Việt Nam. Việc này tiếp tục thế nào mà không có xung đột, nếu không gọi là một cuộc chiến, ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi nỗ lực kiểm soát những gì Trung Quốc đang cố gắng áp đặt lên các ông?
Bộ trưởng Phạm Bình Minh: Ông biết rằng, với Trung Quốc ở thời điểm hiện tại, chúng tôi có - những gì chúng tôi mô tả về mối quan hệ là sự hợp tác toàn diện. Và Trung Quốc là một trong những đối tác chiến lược của chúng tôi. Trung Quốc nằm trong số bảy nước chúng tôi có quan hệ đối tác chiến lược. Và quan hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc là tốt đẹp trong mọi lĩnh vực.
Về khía cạnh kinh tế. Chúng tôi có trao đổi thương mại, khoảng 20 tỉ USD. Về chính trị, chúng tôi đã trao đổi các chuyến thăm cấp cao. Văn hoá, giáo dục và các khía cạnh khác là tốt.
Chỉ có một vấn đề tồn tại. Những gì mà ông đề cập - đó là đường lưỡi bò. Đường lưỡi bò không có căn cứ pháp lý. Không hề có nền tảng pháp lý cho đường lưỡi bò. Cả Trung Quốc và Việt Nam đều là thành viên tham gia công ước LHQ về luật biển, năm 1982. Công ước này công nhận vùng đặc quyền kinh tế của một nước gắn với vùng biển. Và Việt Nam có vùng đặc quyền kinh tế trên biển trong 200 hải lý. Và đường lưỡi bò chạm tới thềm lục địa không chỉ của Việt Nam, mà còn của Philippines và những nước khác ở Đông Nam Á. Đó là lý do vì sao nó không phù hợp với Công ước LHQ về Luật biển - công ước mà Trung Quốc và Việt Nam đều là thành viên tham gia.

Còn tiếp...
Nguyễn Huy (dịch từ website của CFR)


http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-10-06-luan-dam-voi-ngoai-truong-pham-binh-minh-
0

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Thế nào là độc tài?

(Nguyễn Hưng Quốc-21/09/2011) Độc tài là hiện tượng thâu tóm quyền lực vào tay một người hoặc một nhóm người. Cái gọi là quyền lực này bao gồm hai yếu tố chính: quyền và lực.


Trong các thứ quyền, quan trọng và bao quát nhất là quyền quyết định: dưới một chế độ độc tài, nhà lãnh đạo có toàn quyền trong mọi quyết định, từ lớn đến nhỏ, từ chính trị đến kinh tế, văn hóa và xã hội; bất chấp những suy nghĩ, ước vọng và quyền lợi chính đáng của mọi người. Về lực, nhà độc tài không những nắm trong tay toàn bộ các cơ quan được trang bị đầy đủ súng ống như quân đội, công an, cảnh sát, mật vụ, v.v... mà còn kiểm soát tuyệt đối các cơ quan có khả năng tác động đến đời sống tinh thần của mọi người như truyền thông và giáo dục. Hai thứ quyền và lực này đi đôi và hỗ trợ cho nhau: với quyền, người ta có lực; và dùng lực, người ta kiểm soát quyền.
Các nhà chính trị học thường chia thành hai loại độc tài chính: độc tài dựa trên cá nhân và độc tài dựa trên hệ thống.

Độc tài như Adolf Hitler hoặc Moammar Gadhafi là độc tài trên cá nhân: Chỉ có một mình họ có quyền lực. Toàn bộ hệ thống chính quyền họ dựng lên là để phục vụ cho họ. Quyền lực của họ gần như tuyệt đối. Không có ai được chia sẻ cả. Ví dụ, thời phát xít, trên danh nghĩa Hermann Goering là phó của Hitler. Goering có quyền sinh sát trên cả hàng chục triệu người. Gặp Goering, ai cũng lấm lét sợ hãi. Thế nhưng, như Goering từng có lần thú nhận, đứng bên cạnh Hitler, ông biến thành môt con số không to tướng. Tự thâm tâm, ông cũng thấy mình không đứng cùng trên một mặt bằng với Hitler. Ông biến thành con ong cái kiến bên cạnh nhà độc tài, người nắm toàn bộ quyền lực của quốc gia. Ở Libya, dười thời Gadhafi cũng vậy. Gadhafi không những là nhà lãnh đạo mà còn là nhà tiên tri. Đất nước là của ông. Ông muốn làm gì thì làm.

Độc tài dựa trên hệ thống lại khác. Trước, đó là độc tài quân chủ: Nó được dựng trên một số luật lệ nhất định, chủ yếu căn cứ vào huyết thống. Sau này, hình thức độc tài này thể hiện trong các nước xã hội chủ nghĩa: không phải cá nhân trị mà là đảng trị. Dĩ nhiên đảng cũng là người: bao giờ cũng có một cá nhân nào đó nổi lên, thay mặt đảng, để cai trị dân chúng. Hình thức độc tài này cũng có thể tìm thấy ở một số quốc gia Hồi giáo (kiểu Iran hiện nay): cả hệ thống tôn giáo trở thành lực lượng thống trị đất nước. Có thể có một cá nhân nào đó có quyền lực nhất, thao túng cả hệ thống tôn giáo để trở thành một kẻ toàn trị. Tuy nhiên, dù vậy, họ cũng vẫn nhân danh hệ thống và sử dụng hệ thống ấy, ít nhất như một bình phong hoặc một cơ cấu quyền lực.

Cả độc tài dựa trên cá nhân lẫn độc tài dựa trên hệ thống đều sử dụng một thứ quyền lực khác để biện chính cho quyền lực tuyệt đối của mình. Ngày xưa, các chế độ quân chủ sử dụng tư tưởng thiên mệnh: quyền lực của họ đến từ thần linh, do Trời định. Các chế độ độc tài như phát xít thì dựa trên quy luật tiến hóa, theo đó, có một số dân tộc có nhiều ưu điểm và đặc quyền hơn các dân tộc khác; trong từng dân tộc, có một số cá nhân vượt trội hơn các cá nhân khác. Các chế độc độc tài xã hội chủ nghĩa thì sử dụng lý tưởng đại đồng thời cộng sản chủ nghĩa, nơi ai cũng bình đẳng, tự do và hạnh phúc.

Ngoài ra, tất cả các hình thức độc tài đều sử dụng một biện pháp giống nhau: thần thánh hóa, hoặc ít nhất, thần tượng hóa lãnh tụ. Ở Liên Xô thì cả Lenin lẫn Stalin đều là những thiên tài vĩ đại. Ở Trung Quốc, Mao Trạch Đông cũng là thiên tài vĩ đại. Ở Bắc Hàn thì cha là "Lãnh Tụ Vĩ Đại" (Great Leader), con là "Lãnh Tụ Kính Yêu" (Dear Leader). Ở Campuchia thì có "Anh Cả" (Brother Nume One). Ở Việt Nam thì, trước, có "Cha già Dân tộc"; sau này thì có Nguyễn Tấn Dũng "Thủ tướng xuất sắc nhất châu Á!" Để đạt được mục tiêu thần thánh hóa hoặc thần tượng hóa như thế, các nhà độc tài đều sử dụng một biện pháp giống nhau: nói láo.

Độc tài dựa trên cá nhân và độc tài dựa trên hệ thống, dù có một số khác biệt, vẫn giống nhau trong bản chất. Và cả hai đều đối lập với dân chủ.

Theo nhiều nhà nghiên cứu, chúng đối lập ít nhất ở mấy điểm chính:
Một, trong khi độc tài nhấn mạnh vào ý niệm quyền, độc tài nhấn mạnh vào bổn phận của từng cá nhân. Trên căn bản, chế độc dân chủ được xây dựng trên nguyên tắc tự do cá nhân, ở đó, mỗi người, bất kể nguồn gốc, đẳng cấp, tôn giáo, chính kiến, đều có những quyền căn bản giống nhau; chế độ độc tài, ngược lại, được xây dựng trên sự vâng phục; vâng phục càng mù quáng bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Trong xã hội dân chủ, ở trên có bổn phận và ở dưới có quyền; trong xã hội độc tài, ngược lại, ở trên có quyền và ở dưới chỉ có bổn phận.

Hai, trong khi dân chủ tin tưởng vào sự bình đẳng, độc tài tin tưởng vào tính đẳng cấp. Khi một nhà độc tài nói về bình đẳng, bạn có thể khẳng định dứt khoát: "Hắn đang nói dối!" Chắc chắn là bạn sẽ không bao giờ sai cả: cả lịch sử và luận lý thông thường đều đứng về phía bạn. Nếu không muốn nhớ lịch sử và không muốn mệt óc lý luận, bạn cứ nhìn vào cái gọi là "Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ" (từ Trung ương xuống địa phương) ở Việt Nam thì biết. Đố bạn tìm ra ở các quốc gia dân chủ một ủy ban nào tương tự! Rõ ràng là sức khỏe của ai cũng quý cả, nhưng sức khỏe của cán bộ thì quý hơn nhiều. (Nhưng đây chỉ là một ví dụ nhỏ mà thôi!)

Ba, trong khi dân chủ vinh danh con người, độc tài lại vinh danh nhà nước: Dân chủ xem nhà nước chỉ là phương tiện để phục vụ con người; độc tài, ngược lại, xem con người là phương tiện để phục vụ nhà nước. Nhưng nhà nước chỉ là một guồng máy vô nhân tính: chế độc độc tài nào cũng vô nhân tính.

Bốn, trong khi dân chủ khuyến khích tự do tư tưởng, độc tài lại ra sức đàn áp tự do tư tưởng và cả tự do hành động. Với dân chủ, tự do là lý tưởng và là nguyên tắc. Với độc tài, tự do là kẻ thù. Nhà dân chủ tuyên bố: "Tôi không đồng ý với anh/chị, nhưng tôi sẵn sàng tranh đấu cho quyền phát biểu ý kiến của anh/chị"; nhà độc bài tuyên bố: "Không có ý kiến ý kiết gì cả. Tất cả đã có Tao lo!"
Năm, trong khi dân chủ đề cao tinh thần đa nguyên, chấp nhận những sự dị biệt và tôn trọng các khác của người khác, độc tài, ngược lại, chỉ thích sự đồng quy, đồng nhất và đồng dạng.
Sáu, trong khi dân chủ tiến hành công việc qua những sự đàm phán và thương thảo, trong đó, người ta sẵn sàng tương nhượng, độc tài, ngược lại, chỉ biết đề cao quyền lực, dùng quyền lực để giải quyết mọi xung đột, thậm chí, khác biệt.

Sáu sự đối lập trên là những đối lập căn bản. Chúng ảnh hưởng và tác động lên các khía cạnh khác trong đời sống chính trị, văn hóa và xã hội, từ đó, làm cho diện mạo của dân chủ và độc tài khác hẳn nhau.

Tất cả các nhà độc tài đều muốn mạo danh dân chủ. Nhưng trên thực tế, ranh giới giữa độc tài và dân chủ khác nhau đến độ không ai không thấy. Và không ai có thể lầm được.
Trừ những kẻ bị nhồi sọ.

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
0

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Wikileaks tiết lộ việc TQ ảnh hưởng chính trị VN

(BBC-07/09/11) Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội đã có điện tín dài bốn trang đánh giá về ảnh hưởng của Trung Quốc tới chính trị nội bộ Việt Nam.


Hoa Kỳ nói Tướng Nguyễn Chí Vịnh không phải là người "dễ nắn gân".

Điện tín đánh đi ngày 27/1/2010 được Wikileaks công bố cho thấy Đại sứ Michael Michalak dùng tới những từ như "móng dài" và "răng nhọn và sắc" của "gấu trúc", ám chỉ Trung Quốc.

BBC không có điều kiện để kiểm chứng toàn bộ các ý kiến nêu ra trong những điện tín ngoại giao của Mỹ bị rò rỉ qua Wikileaks nên chỉ có thể trình bày lại các nét chính để giới thiệu.

Điểm chung của nội dung này là Hoa Kỳ theo dõi rất kỹ các cuộc tranh luận nội bộ và biết đến nhiều nhân vật tại Việt Nam, từ quan chức quốc phòng, Đảng, giới nghiên cứu và đại biểu quốc hội.

Nhưng kết luận của các nhà ngoại giao Hoa Kỳ về mức độ ảnh hưởng của Bắc Kinh lại khác xa so với những người chỉ trích Trung Quốc ở Việt Nam.

Điện tín nhận định các chỉ trích Trung Quốc đã tăng lên trong những tháng trước Đại hội 11 của Đảng Cộng sản Việt Nam do sự phản đối việc Trung Quốc tham gia vào dự án bauxite cũng như lệnh "cấm đánh cá" mà Bắc Kinh đơn phương đưa ra trên Biển Đông.

Đại sứ Michalak nói một số quan chức cao cấp của Việt Nam từng bị tố cáo thân Trung Quốc và đây là việc dán 'mác' nhiều khi có động cơ chính trị.

Phía Hoa Kỳ dẫn lời một nguồn tin khẳng định rằng Trung Quốc lợi dụng lòng tham của các đảng viên Đảng Cộng sản và tạo cơ hội để họ có thể thu lợi cá nhân.

Nguồn khác lại nói Trung Quốc lưu giữ hồ sơ của các "cán bộ đang lên" và ủng hộ những người có chung lý tưởng trong khi ngăn cản những ai làm mất lòng họ.

Trong khi đó đại biểu quốc hội Nguyễn Lân Dũng, thành viên ủy ban hợp tác quốc hội Việt Nam - Trung Quốc, lại tỏ ra nghi ngờ ảnh hưởng của Bắc Kinh tới các vấn đề nhân sự.

Nhưng điện tín cũng nói ông Nguyễn Lân Dũng cho rằng các quan chức Việt Nam có thể "tự kiểm duyệt" khi biết dư luận chung nói Việt Nam chịu sức ép của Trung Quốc.

Chiến đấu và chiến thắng

Đại sứ quán ở Hà Nội dẫn lời một tổng biên tập báo và một giáo sư luật than phiền rằng Việt Nam chấp nhận đề nghị của các nhà ngoại giao Trung Quốc ở Hà Nội, những người muốn Việt Nam sa thải các nhà báo viết bài chống Trung Quốc.

Một số blogs chính trị của Việt Nam, theo bức điện tín, cũng đổ lỗi cho Trung Quốc khi Việt Nam kết án blogger Điếu Cày, tức Nguyễn Văn Hải, về tội trốn thuế.

Các blogger nói vụ kết án ông Hải có động cơ chính trị và ông là người có quan điểm chống Trung Quốc và đã lập kế hoạch phân phát các áo phông khẳng định chủ quyền của Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa.

Điện tín cũng dẫn nguồn tin nói với Thời báo Kinh tế Viễn đông rằng Tổng cục II, cơ quan tình báo của Bộ Quốc phòng và khi đó do Tướng Nguyễn Chí Vịnh điều hành, là "một trong những công cụ chính để Trung Quốc gây ảnh hưởng lên Việt Nam."

Đại sứ quán Hoa Kỳ nói Tổng cục II có thể là nghi phạm vì cơ quan này từng dính tới vụ scandal "dạng Watergate" khi họ nghe lén các đối thủ trong Bộ Chính trị của cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu trong thập niên 90 và bố vợ của ông Nguyễn Chí Vịnh, Tướng Đặng Vũ Chính, người cũng từng nắm Tổng cục II, bị cho là vu khống Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Thủ tướng Võ Văn Kiệt.

Nhưng Đại sứ Michalak cũng nói Tướng Vịnh không phải là người mà Trung Quốc "dễ nắn gân".

Ông Michalak nhắc lại Tướng Vịnh từng nói thẳng về khả năng xảy ra xung đột quân sự với Trung Quốc và trong một cuộc gặp với quan chức ngoại giao Hoa Kỳ, tướng Vịnh đưa ra một bức tranh về các ảnh hưởng "lành" của Trung Quốc.

Ông Vịnh nhấn mạnh rằng thành công về kinh tế của Trung Quốc tạo nhiều cơ hội cho Việt Nam và có thể đảm bảo ổn định trong khu vực.

Điện tín của Hoa Kỳ nói ông Vịnh không lảng tránh vấn đề Biển Đông. Ông tướng này bác bỏ tuyên bố chủ quyền rộng khắp của Trung Quốc và nói Việt Nam "biết cách chiến đấu và chiến thắng".

Lợi ích và mưu đồ


Đại sứ quán Hoa Kỳ nói các cách tiếp cận giống nhau của Trung Quốc và Việt Nam về vấn đề như bất đồng chính kiến phản ánh hệ thống chính trị, ý thức hệ giống nhau bên cạnh sự ám ảnh chung của hai bên về ổn định nội bộ và an toàn chế độ.

Điện tín trích lời Giáo sư Nguyễn Huy Quý, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Trung Quốc, nói rằng Việt Nam là Trung Quốc là hai nước Cộng sản theo hướng tư bản ít ỏi trên thế giới và các nhà lãnh đạo hai nước có nhiều điểm chung.

Đại sứ Michalak cũng nhận định: "Trung Quốc không thể bắt Việt Nam phải theo và công chúng Việt Nam cũng không làm như vậy được."

Hoa Kỳ nói Đảng Cộng sản Việt Nam chọn làm theo Trung Quốc những gì có lợi cho họ, chẳng hạn như kìm hãm những tư tưởng chống chế độ được công chúng ủng hộ hay chỉ thay đổi tới mức mà quyền lợi của họ không bị ảnh hưởng.

Điện tín viết: "Vấn đề là ảnh hưởng của Trung Quốc ít tính trực tiếp hơn nhiều so với những gì các nhà chỉ trích nói và nó thường xuyên phản ánh qua lợi ích, mưu đồ và niềm kiêu hãnh.

"Việt Nam làm sao để có thể đối phó hiệu quả với Trung Quốc là đề tài gây chia rẽ nội bộ đáng kể, nhưng đây là cuộc thảo luận không đơn thuần chỉ là giữa phe thân và chống Trung Quốc.

"Thật dễ dàng khi chúng ta và cả những tiếng nói chỉ trích từ bên trong Việt Nam chỉ tay về phía Trung Quốc.

"Cuối cùng thì Việt Nam vẫn nhất quyết độc lập và chính họ phải chịu trách nhiệm về những thành công hay thất bại của [chính sách này]."
0