Có rất nhiều nguyên nhân khiến quan hệ Việt - Trung là mối quan hệ nhạy cảm và Trung Quốc luôn là bóng ma ám ảnh cho chủ quyền VN và là mối đe dọa lớn nhất cho chủ quyền lãnh thổ VN.
Có rất nhiều nguyên nhân vì sao các lãnh đạo VN coi đây là vấn đề nhạy cảm, và trong đó đều là những nguyên nhân khách quan với mong muốn trước hết là bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, sau là bảo vệ hòa bình, tránh chiến tranh tàn phá đất nước, chiến sĩ hy sinh, đồng bào đổ máu, bao nhiều thành tựu từ Đổi mới, bao nhiêu nỗ lực xây dựng đất nước và hồi phục suy thoái kinh tế toàn cầu trở thành công cốc. Chứ trong đó không có cái gì là từ sự nhát, sợ Trung Quốc, hay hèn như một số người đã lầm tưởng.
Hiện Trung Quốc là quốc gia duy nhất trên thế giới có nguy cơ xảy ra chiến tranh với VN nhất. Do địa lý gần gũi thuận lợi, do có mâu thuẫn trực tiếp chủ quyền lãnh thổ và những nguồn lợi kinh tế biển, trong đó có những nguồn dầu ở Biển Đông.
Trung Quốc chưa gây chiến, chưa xâm lược là vì họ vẫn còn đang muốn giữ hòa bình để tập trung phát triển kinh tế và đang chưa có cái cớ nào khả dĩ để mà có thể dùng làm chiêu bài chính trị. Khi phe hiếu chiến lên nắm quyền, thì bất kỳ 1 chuyện nhỏ nào cũng có thể được dùng để khai thác, đào bới, khoét sâu, thổi phồng lên để hình thành 1 chiêu bài chính trị gây chiến.
Đừng tưởng sự dung dưỡng, thả lỏng đối với những chuyện nhỏ không thể tích tụ thành một chuyện lớn, tạo điều kiện cho TQ tuyên truyền thổi phồng, nâng cao quan điểm, leo thang mâu thuẫn, leo thang xung đột, từ khẩu chiến đến chiến tranh lạnh rồi tới xung đột quân sự, rồi tới chiến tranh toàn diện chỉ trong tích tắc (xem cuộc chiến 1979).
Đối với TQ là sự chưa muốn gây chiến. Còn đối với VN là sự hoàn toàn không muốn có chiến tranh lúc này. VN đang "sợ" chiến tranh hơn TQ là vì VN có nhiều thứ để mất hơn TQ, thế yếu hơn TQ, và tiềm lực quân sự, nhất là không quân và hải quân có thể tác chiến trên biển kém xa TQ. Thực lực đôi bên một trời một vực. Thực lực tổng thể đã một trời một vực, thực lực quân sự trên biển và trên không cũng còn một khoảng cách rất xa.
Nếu chiến tranh trên bộ thì TQ chắc chắn sẽ có kết quả tương tự như năm 1979, không có cơ hội nào thôn tính VN. Nhưng nếu là những trận đánh trên biển trong 1 hình thái chiến tranh mới, phụ thuộc nhiều vào sức mạnh vũ khí không quân và hải quân để làm chủ vùng trời và vùng biển thì hầu như chắc chắn VN sẽ thua và bị mất thêm chủ quyền, hầu hết các chuyên gia quân sự quốc tế đều đồng thuận với nhau về điểm này. Bởi vì trên biển và trên không, VN không thể áp dụng chiến tranh nhân dân và khó thể áp dụng chiến tranh du kích như trên bộ.
Trong cuộc chiến, sự thiệt hại của TQ nếu có chỉ sẽ là rất nhỏ so với thực lực tổng thể của họ, họ sẽ tốn thật nhiều lính mà họ có thể đang ngầm muốn chết bớt do nạn dân số và trai thừa gái thiếu, họ đang muốn "tống khứ" bao nhiêu đàn ông TQ đi ra nước ngoài qua nhiều hình thức khác nhau còn không kịp thì họ sẽ không tiếc sinh mạng những người lính. Nhưng VN thì tiếc mạng sống binh sĩ và đồng bào.
Có thể TQ sẽ mất vài tỷ đô la, một phần vũ khí sẽ bị hư hại, một số tàu sẽ chìm, rồi sao? Họ còn bao nhiêu tiền với tiềm lực kinh tế đó và còn bao nhiêu vũ khí khác chưa dùng và họ rất sẵn sàng mua lại hoặc chế mới để bổ sung, hiện họ vẫn đang mua sắm và sản xuất đều đặn.
Dù VN có thể tiếp nối truyền thống lấy ít địch nhiều, nhưng trong 1 cuộc chiến tranh trên biển, dù 1 tàu VN, 1 máy bay VN thiện chiến nhất thế giới thì cao lắm có thể chọi 3 tàu địch, máy bay địch, VN sẽ gây thiệt hại nặng cho địch về vũ khí, mạng đổi mạng với địch,nhưng sau khi ta hết vốn, địch cho bổ sung thì ta sẽ đưa lưng ra chịu đòn. Rồi sẽ có bao nhiêu Gạc Ma khác, có bao nhiêu Vòng tròn bất tử khác, bao nhiêu Quảng Trị khác (Năm 1972, Quân Giải phóng miền Nam không có không quân và hải quân nên trơ trọi chịu trận trước không quân Mỹ và Hạm đội 7 của Mỹ dội bom và pháo kích vào, quân đội ban đầu có cả ngàn người nhưng không còn bao nhiêu người sống sót, nhưng quyết bám đất đến cùng, không bỏ chạy, đó cũng là 1 Vòng tròn bất tử trong thời chống Mỹ.). Rồi ta sẽ mất bao nhiêu bãi Gạc Ma nữa, bao nhiêu người sẽ hy sinh nữa?
Và đáng lo nhất là sau 1 cuộc chiến hết vốn, địch vẫn còn vốn và tiếp tục mua mới, sản xuất với tiềm lực kinh tế đó, còn ta thì biết bao giờ mới xây dựng lại được 1 lực lượng hải quân tạm có tính răn đe như hiện nay? Bao giờ mới có lại những vũ khí hiện đại đó? Những anh bạn "không hèn" có sẵn sàng thắt lưng buộc bụng để cho VN có thể áp dụng chính sách Tiên quân (quân đội trước) như Triều Tiên hay không?
Khi nói, phán, chửi, chê thì rất dễ, không có gì dễ hơn, nhưng khi bắt tay trực tiếp vào làm mới thấy bao nhiêu chuyện. Đứng ngoài phê phán thì bao giờ cũng là dễ nhất.
Lực lượng hải quân và không quân VN hiện nay tuy đang được hiện đại hóa, nhưng nó vẫn chỉ có tính răn đe, làm cho TQ chùn bước phần nào vì sợ tổn thất vũ khí và tiền bạc, chứ nó chưa đủ sức bảo vệ chủ quyền lãnh thổ nếu có 1 cuộc chiến tranh toàn diện tại đây. Hải quân TQ năm 2012 ngày nay không phải là hải quân lạc hậu năm 1988.
Vì những lẽ đó, mới có xu hướng nhường nhịn, lấy đại cuộc làm đầu, 1 câu nhịn 9 câu lành để bảo vệ chủ quyền biển đảo và giữ gìn hòa bình và sự ổn định trong khu vực. Vì khi có chiến tranh, VN ít nhiều gì cũng sẽ mất thêm chủ quyền, mất đi năng lực phòng thủ cho sau này, tạo ra thêm nguy cơ mất chủ quyền, bao nhiêu người hy sinh, và sẽ còn nhiều mất mát khác, kinh tế bị ảnh hưởng xấu, đời sống người dân nhất là ngư dân sẽ bị ảnh hưởng to lớn. Chính những lợi ích dân tộc đó, những lợi ích quốc gia đó của đất nước, mà chúng ta cố gắng không để bất kỳ cái gì biến thành (hoặc có thể để cho TQ sử dụng) một cuộc leo thang mâu thuẫn, xung đột từng bước.
Năm 1992 VN khó khăn lắm mới đấu tranh thuyết phục TQ ký vào hiệp nghị gác lại quá khứ và không tuyên truyền chống nhau, để hoàn toàn bình thường hóa quan hệ với TQ, xây dựng không khí hòa bình, xua tan không khí chiến tranh lạnh có thể bùng nổ thành chiến tranh nóng bất cứ lúc nào giữa 2 nước. Và lâu nay TQ về cơ bản vẫn ngăn chặn những thông tin về cuộc chiến năm 1979 và hải chiến TS. Bây giờ khi xảy ra cái gì, dù là chuyện nhỏ thôi, chúng nó vin vào đó bảo VN vi phạm hiệp định rồi bật đèn xanh thả lỏng cho giới trẻ, blogger TQ, hoặc chủ động cho truyền thông chính thống tuyên truyền bôi nhọ VN, xúc phạm những anh hùng liệt sĩ VN, xuyên tạc cuộc chiến 1979 và Hải chiến TS, Vòng tròn bất tử, Gạc Ma ... thì có phải là sẽ leo thang xung đột, và xung đột kéo theo xung đột, xung đột này mở ra xung đột kia hay không?
Và VN có thắng nổi một cuộc chiến tranh thông tin với TQ hay không? Thông tấn xã Việt Nam là gì so với Tân Hoa xã, CCTV có chi nhánh khắp thế giới? Cộng đồng mạng VN tỷ lệ so sánh với cộng đồng mạng TQ thế nào, rồi sự khổng lồ áp đảo này sẽ tác động tới quốc tế thế nào?
Trung Quốc không sợ chiến tranh, càng không sợ 1 cuộc chiến trên biển với VN vì họ biết ưu thế của họ và khuyết điểm quân sự của VN chưa đủ thời gian để lấp lại. Và 1 bộ phận bá quyền, bành trướng, phản động trong giới cầm quyền Bắc Kinh vẫn còn đó, chúng nó đang chực chờ 1 cái cớ để kiến nghị gây chiến. Loại chống Việt, muốn liên Tây đả Việt, sống ký sinh trên chiến tranh, theo chủ nghĩa sô-vanh đại dân tộc thì TQ lâu nay luôn có, chỉ cần chúng có cái cớ gì đó và chúng lên cầm quyền là xong. Đại hội Đảng TQ sắp đến và chúng ta chưa biết phe nào sẽ lên nắm quyền.
Ông Bạc Hy Lai thuộc phe tả khuynh, chống Tây bị phe hữu khuynh, thân Tây Ôn Gia Bảo, Tập Cận Bình dùng con bài Vương Lập Quân để làm cái cớ cách chức chính là 1 dấu hiệu không hay cho VN. Vì lâu nay phe đậm chất ý thức hệ như Bạc Hy Lai ở Trùng Khánh luôn có những xu hướng thân VN và chống Tây, chống tư bản hơn, vì lý do ý thức hệ.
Phe thân Tây thì chủ trương "viễn giao cận công" (hòa xa, chống gần). Đó là vì sao ông tổ của Cải cách TQ và thân Mỹ là Đặng Tiểu Bình cũng chính là tên đầu sỏ xâm lược VN trong năm 1979 trong khi phe trung thành với truyền thống, đậm chất ý thức hệ như Diệp Kiếm Anh, Hoa Quốc Phong đều phản đối.
Và còn bao nhiêu thế lực Mỹ - Tây, phản động đang rình rập tìm cách kích động chiến tranh giữa 2 nước từ nhiều động cơ, động lực khác nhau. Đục nước béo cò. Thừa nước đục thả câu.
Không nên thấy biển lặng sóng yên rồi mơ mộng tình hình vẫn đang ổn lắm, tốt lắm, thật ra chiến sự có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Mà một khi xảy ra thì VN chắc chắn sẽ mất thêm chủ quyền và nhiều mất mát khác về vũ khí, năng lực phòng thủ, thực lực tổng thể, kinh tế, sinh mạng con người v.v.
Cách đây 1 tuần NXB Tri Thức ở VN vừa xuất bản cuốn "Xung đột trên biển Đông không còn là nguy cơ tiềm ẩn" của tác giả Lê Hồng Thọ (Mỹ) và nhiều đồng tác giả trong và ngoài nước đã cho thấy chiến tranh đang chình ình trước mắt, bất kỳ một leo thang nào, một hành động nào dẫn tới leo thang, đều có thể dẫn tới xung đột quân sự và đưa tới chiến tranh quy mô. Đồng nghĩa với việc VN sẽ mất thêm chủ quyền và thêm hàng ngàn người VN sẽ thiệt mạng, đời sống người dân đang khó khăn sẽ còn khó hơn, và bao công lao xây dựng hệ thống quốc phòng trên biển và phục hồi khủng hoảng sẽ trôi sông trôi biển.
Do địa lý gần gũi thuận tiện, Trung Quốc có quan hệ ràng buộc kinh tế rất lớn với VN, là 1 thị trường xuất khẩu khổng lồ của VN, nhất là lương thực, hiện TQ đang là thị trường rộng lớn nhất và thuận tiện nhất cho người VN trong khu vực. Trong đó, Trung Quốc hiện đang nổi lên là một thị trường nhập khẩu gạo ngày càng quan trọng của Việt Nam.
Trong vòng hơn hai tháng qua chỉ riêng Trung Quốc đã nhập khẩu từ Việt Nam 500.000 tấn gạo. Dự báo trong năm nay, TQ có thể nhập khẩu từ Việt Nam ít nhất là 1 triệu tấn gạo. Nếu xảy ra chiến tranh, TQ sẽ học Mỹ ban lệnh cấm vận như thời gian 1979-1992, bao nhiêu nông dân VN sẽ phải chật vật. Năm 1992, VN đã rất khó khăn để phá thế cấm vận của Mỹ - Trung.
Tức là bên cạnh việc mất thêm chủ quyền, lãnh thổ, lãnh hải, máu đổ, chết chóc, đời sống dân chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, khó khăn chồng chất thêm khó khăn, khủng hoảng tài chính quốc tế vừa đẩy đi phần nào sẽ trở lại. Chứ không phải chỉ có đánh nhau đổ máu trên đất liền, trong thành phố thì mới đưa đến đổ vỡ kinh tế.
Việt Nam có hèn không? Muốn biết có hèn không thì cứ nhìn thẳng vào thực tế về những vấn đề chính: Từ khi VN giành lại được độc lập từ năm 1945 tới nay, bất kỳ bọn giặc nào, từ đâu, kéo tới xâm lược là ta đếu đánh chúng ra ngoài, hết giặc này đến giặc khác, trong đó có cả Trung Quốc. Còn khi chúng chưa kéo tới đánh thì ta luôn tuyên bố khẳng định chủ quyền và tuyên bố công khai, chính thức phản đối những hành động xâm phạm chủ quyền hoặc hành xử chủ quyền trên những vùng tạm chiếm. Và liên tục tăng cường hiện đại hóa quốc phòng, chú trọng vào hải quân, không quân, mua sắm mới, sản xuất mới.
Chúng ta đánh Trung Quốc khi chúng xâm lược, cầm súng bắn vào TQ thì sao gọi là hèn nhát? Có hành động nào dũng cảm hơn thế?
Chúng ta liên tục và thường xuyên hành xử chủ quyền, tổ chức bầu cử, khai thác tài nguyên trên những vùng TQ tuyên bố thì sao gọi là sợ TQ?
Chúng ta liên tục và thường xuyên phản đối cấp quốc gia và quốc tế đối với những tuyên bố của TQ và những hành động hành xử chủ quyền và hợp tác khai thác tài nguyên trong vùng tranh chấp, thì sao gọi là hèn nhát?
Chúng ta liên tục, thường xuyên công khai và chính thức khẳng định chủ quyền lãnh thổ mà TQ tuyên bố. Bác bỏ và phủ định những tuyên bố chính thức của TQ, sao có thể gọi là hèn nhát?
Chúng ta liên tục nâng cấp vũ khí, hiện đại hóa hải quân, không quân, mua sắm mới, sản xuất mới, trong khi đang có tranh chấp biển đảo với Trung Quốc, sao gọi là hèn nhát?
Chúng ta nhiều lần tập trận bắn đạn thật, phóng tên lửa thật ở Trường Sa, trên Biển Đông, ngay trên vùng tranh chấp, sao lại gọi là hèn nhát?
Rõ ràng VN công khai và chính thức, giữa ban ngày ban mặt quang minh chính đại làm những hành động trực tiếp như trên, trong khi TQ và cả thế giới biết VN đang có tranh chấp, bất đồng về biển đảo, lãnh hải, lãnh thổ với TQ, làm sao có thể gọi là hèn được?
Việt Nam luôn đặt chủ quyền lên trên hết, lên trên cả mong muốn hòa bình và kinh tế. Nếu VN đặt hòa bình cao hơn thì đã không có những hành động trên, mà mỗi hành động đều như tát nước vào các tuyên bố và hành động của TQ, trái ngược và đối nghịch, đối chọi chan chát với những lập trường, quan điểm, quyền lợi của TQ, mỗi hành động này đều có thể tạo ra sự leo thang thành xung đột vũ trang và chiến tranh trên biển. VN ý thức rõ điều đó, nhưng vẫn làm, vì nó là chủ quyền, VN đặt chủ quyền lên trên hòa bình.
Nếu VN đặt kinh tế lên trên chủ quyền thì cũng như đã nói, đã không tốn hàng tỷ đô la mua nhiều vũ khí tối tân, đã không dám làm những cái gì có thể gây ra sự leo thang mâu thuẫn đưa tới xung đột quân sự, gây tác động tiêu cực tới nền kinh tế.
Tất cả những gì liên quan tới chủ quyền, lãnh thổ thì VN đều đã làm những gì có thể làm, những gì trong khả năng thực tế mà thế và lực VN hiện nay có thể làm. Bất kể nó trái ngược với lợi ích kinh tế hay nguyện vọng hòa bình ổn định của VN trong khu vực. Bất kể nó đi ngược lại với những tuyên bố, khẳng định, quan điểm, lập luận, và lợi ích của TQ.
Nhưng những gì không liên quan tới chủ quyền, bất cứ cái gì khác mà không liên quan đến chủ quyền thì chúng ta đều có thể hy sinh, để bảo vệ chủ quyền và bảo vệ hòa bình, tránh chiến tranh, như những lý do đã phân tích ở trên.
Và bảo vệ hòa bình trong trường hợp này cũng chính là bảo vệ chủ quyền, vì khi có chiến tranh thì VN sẽ mất thêm lãnh thổ, lãnh hải so với tương quan lực lượng quân sự giữa hai bên lúc này. Và sau chiến tranh nguy cơ bị mất thêm, mất tiếp chủ quyền sẽ còn dài dài vì lúc đó VN phải xây dựng lại hệ thống quốc phòng gần như từ đầu, đã cạn vốn.
Cho nên, tất cả những cái gì mà một số "còm sĩ", "phán sĩ" bảo rằng tại sao không dám cái này, tại sao phải nín cái kia, tại sao phải nhịn cái nọ, tại sao phải bảo mật cái này, phải không công bố cái kia v.v. Tất cả những hành động đó không phải là xuất phát từ một tinh thần hèn nhát, mà là xuất phát từ một nhận thức rõ ràng về lợi ích quốc gia dân tộc, về yếu tố lợi - hại của vấn đề, xuất phát từ nhiều lý do khách quan nằm trong mục đích duy nhất đó là lợi ích dân tộc và sự mong muốn bảo vệ chủ quyền và hòa bình ổn định trong nước và khu vực. Đó là những cái chính, những cái cao nhất và quan trọng nhất.
Người làm chính trị có thực tâm và thực tài là những người biết phân biệt giữa cái lợi của một người, cái lợi của một nhóm, và cái lợi tổng thể của cái chung, của dân tộc, đất nước. Và chủ quyền và sự hòa bình chính là cái lợi lớn đó.
Lãnh đạo có tài và có tâm họ đặt nặng và coi trọng vào cái lợi lớn, cái lợi ích chung đó. Họ đặt tình cảm vào cái chung, cái lớn, toàn dân, toàn quốc, nặng hơn cái tình cảm cá nhân với 1 người hay 1 nhóm, cái riêng tư, cục bộ. Đặt nặng cái lâu dài hơn cái nhất thời. Lý trí làm chủ cảm tính.
Họ cũng căm tức như chúng ta, nhưng họ có trách nhiệm khác chúng ta, họ có trách nhiệm gánh vác to lớn, họ không có quyền bị nô lệ cảm xúc, bị cảm tính điều khiển hành động, hành động cốt miễn sao hả dạ, hả giận, hả hê, thỏa mãn, bất chấp tất cả, rồi sau đó thế nào họ mặc kệ, không chịu trách nhiệm. Nếu vậy thì đó mới là một chính phủ vô trách nhiệm. Chiến tranh đổ máu, mất thêm chủ quyền lãnh hải lãnh thổ, thì ai chịu trách nhiệm? Chính họ chứ còn ai!
Cứ "ôn cố tri tân" thì chúng ta sẽ nhìn ra được rất nhiều điều. Lê Lợi sau khi giành được độc lập, lên ngôi vua, không vinh danh tưởng niệm những người lính chém chết Liễu Thăng (tướng Minh chết trận ở Đại Việt) mà lại còn đúc tượng vàng Liễu Thăng bằng tiền thuế của dân để cống cho triều Minh mỗi khi đi sứ (lệ cống người vàng này đến năm 1718 mới hết), xưng thần, tiến cống, xin sắc phong, chấp nhận làm 1 An Nam quốc vương, thần tử trên danh nghĩa, không có căn cước quốc gia chính thức, chấp nhận địa vị phiên thuộc đối với nhà Minh.
Nhưng không có sử gia nào sau này gọi Lê Lợi là hèn, bởi vì sao, bởi vì đó không phải là xuất phát từ tinh thần hèn nhát, Lê Lợi đã bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thực tế cho đất nước, xuất phát từ tinh thần thực tế, từ ý tốt muốn củng cố thái bình, muốn chấm dứt hẳn binh đao để xây dựng Đại Việt, xuất phát từ ý thức "tránh voi không hổ mặt nào", "1 câu nhịn 9 câu lành" v.v. Xuất phát từ lợi ích của quốc gia dân tộc, chủ quyền xã tắc và sự thái bình an lạc của muôn dân.
Ông hiểu rằng nước nó lớn, người nó đông, kinh tế nó mạnh, nó thua ta vài lần thì cùng lắm quân nó chết, kinh tế nó tổn hại một chút, còn dù ta thắng thì sao? Nước non tan hoang, kinh tế đổ vỡ, phải xây dựng lại từ đầu, đất nước kiệt quệ, sức dân khốn cùng. Rốt cuộc cũng vẫn phải nhượng bộ nó vấn đề này vấn đề kia để mưu cầu thái bình để cho quân dân nghỉ ngơi.
Trong thời kỳ chống Trung Quốc (1979-1992), năm 1979 quân ta đánh nhau ác liệt với quân Trung Quốc tại miền Bắc, gây cho chúng tổn thất nặng nề và đánh lui chúng về nước. Nhưng trong thời gian sau đó tới năm 1992 chúng ta vẫn chống Trung Quốc công khai, coi là "kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất", nhưng cũng không có những tưởng niệm, vinh danh xứng tầm hay nhắc lại, phổ biến thông tin gì nhiều về cuộc chiến này trong thời gian đó. Nhiều thông tin về những trận đánh nhỏ sau đó để giành lại từng tấc đất của Tổ quốc, ví dụ trận đánh Lão Sơn, đều được bảo mật ngay trong thời kỳ chống Trung Quốc đó.
Năm 1988, sau hải chiến Trường Sa, đài báo VN năm đó cũng không nhắc nhiều. Như vậy có phải là hèn? Ngay cả đánh mà ta còn dám đánh thì sao có thể gọi là hèn? Đánh còn dám đánh, cầm súng bắn thẳng vào lính Tàu mà còn dám thì sao không dám nói, không dám nhắc? Đó, vấn đề là ở chỗ đó, đó không phải là hèn, mà đó là vì chúng ta không muốn leo thang chiến tranh thành một cuộc chiến quy mô lớn, chúng ta cần ổn định chính trị xã hội để xây dựng và bảo vệ nước nhà.
Trong tất cả những hành động đó, có thể thấy rõ ràng là: Xưa nay VN luôn đặt chủ quyền lên trên hết, vì chủ quyền thì khi cần đánh chúng ta vẫn phải đánh, dù những vùng đất mà TQ vẫn còn cố đóng giữ sau năm 1979 không có bao nhiêu giá trị địa lý, đất đai, kinh tế, quân sự, nhưng vì nó là đất tổ tiên, nó là chủ quyền, cho nên ta vẫn đánh để giành lại.
Ta không hy sinh chủ quyền chỉ vì muốn hòa bình. Ta không dùng chủ quyền để đánh đổi hòa bình. Nên ta đã đồng thời vừa đánh để giành lại chủ quyền, vừa bảo mật thông tin để tránh biến nó thành 1 làn sóng phẫn nộ, tạo điều kiện cho Mỹ và phản động khoét sâu và kích động leo thang lên thành 1 cuộc chiến quy mô.
Những năm tháng chống Trung Quốc trong thời gian 1979-1992 đó đã cho chúng ta thấy rất rõ sự nhất quán trước sau như 1 về đường lối chủ trương của Đảng. Đó là 1. Chủ quyền, 2. Hòa bình. Chúng ta vừa đánh để giành chủ quyền vừa tìm cách giữ cho nó trong sự kiểm soát, không để bất kỳ thế lực thứ 3 nào lợi dụng, khoét sâu, kích động để leo thang cuộc chiến, cố gắng vãn hồi hòa bình, cố gắng tránh xung đột quy mô lớn.
Trong những ngày cuối tháng 2 trong cuộc chiến chống Trung Quốc năm 1979, Quân đội Nhân dân Việt Nam còn dám đánh sâu vào lãnh thổ Trung Quốc, đánh thẳng vào hai thị trấn Ninh Minh thuộc tỉnh Quảng Tây và Malipo thuộc tỉnh Vân Nam của Trung Quốc. Đó là lần thứ 2 trong lịch sử Việt Nam mà một quân đội Việt Nam đánh vào lãnh thổ Trung Quốc, lần thứ nhất là cuộc "tấn công để phòng thủ" của Lý Thường Kiệt. Lý Thường Kiệt và Tôn Đản đánh vào Trung Quốc là để tiêu diệt kho hậu cần mà giặc Tống chuẩn bị để tiến đánh Đại Việt. Quân đội Nhân dân Việt Nam đánh vào Trung Quốc là để trả đũa và răn đe. Sự việc này nhiều tài liệu quốc tế đã ghi nhận, nhưng VN lại không tuyên truyền nhiều về nó vì những phức tạp ngoại giao và chính trị, nhưng ngay cả việc đánh vào đất Tàu mà còn dám thì chúng ta nên tự hiểu là VN có hèn hay không.
Ngay sau năm 1975 thì QĐNDVN và Khmer Đỏ đã giao chiến ở biên giới Tây Nam. Quân ta đã từng đánh sâu vào lãnh thổ của chúng để răn đe. Nhưng có nhiều thông tin lúc đó ta cũng đã tạm bảo mật. Không lẽ vậy có nghĩa là ta hèn trước Pol Pot? Cái gì cũng có lý do của nó. Nhưng sự thật cho thấy là ngay cả việc đánh vào đất địch mà ta còn dám, lật đổ kẻ thù ta còn dám, thì chắc chắn không phải là hèn.
Ngày nay cũng vậy, một mặt chúng ta tích cực mua sắm và sản xuất vũ khí, hiện đại hóa hải quân, không quân, liên tục và thường xuyên tuyên bố phản đối những hành động của TQ và khẳng định chủ quyền của VN, để giữ cho những vùng tạm chiếm vẫn là "vùng tranh chấp" theo pháp lý quốc tế (Vì chủ quyền). Mặt khác chúng ta cố gắng duy trì hiện trạng, giữ gìn hòa bình, không để bất cứ sự kiện gì có thể đưa đến leo thang, có thể liên kết với các sự kiện khác trở thành leo thang xung đột rồi bùng nổ chiến tranh (Vì hòa bình).
Và bảo vệ hòa bình trong thời điểm hiện nay cũng chính là bảo vệ chủ quyền (vì tương quan hiện nay mà đánh thì sẽ mất thêm). Cho thấy sự nhất quán của VN từ trước tới nay.
Đảng và Nhà nước Việt Nam vì lợi ích đất nước, vì chủ quyền và hòa bình, quyết tâm nhất quán trước sau như 1, đó là điều chắc chắn. Giặc kéo tới xâm lược thì ta sẽ giáng trả để trực tiếp bảo vệ chủ quyền đất nước. Giặc chưa kéo tới xâm lược thì ta mua sắm, sản xuất mới, hiện đại hóa quân đội, tập trận để răn đe giặc và chuẩn bị cho công cuộc bảo vệ chủ quyền đất nước.
Và thường xuyên tuyên bố chủ quyền để địch không thể hợp thức hóa, hợp pháp hóa, chính danh hóa, biến vùng tranh chấp thành vùng sở hữu của chúng. Và đồng thời ngăn ngừa những mầm mống có thể gây leo thang xung đột mà không liên quan đến chủ quyền, nhằm bảo vệ hòa bình. Ví dụ, mọi sự tuyên bố chủ quyền có giá trị với luật pháp quốc tế hay các hành động hành xử chủ quyền, tập trận, nâng cấp, mua sắm, chế tạo vũ khí, hiện đại hóa hải quân và không quân tuy rằng sẽ gây leo thang xung đột nhưng nó vẫn cần làm vì nó liên quan trực tiếp với chủ quyền, liên quan tới mục tiêu bảo vệ chủ quyền, mà ta đặt chủ quyền ưu tiên lên trên mong muốn hòa bình.
Nhưng đồng thời, những vấn đề không liên quan tới chủ quyền thì ta có thể hy sinh, tạm gác lại, tạm khép lại v.v. để giữ gìn mục tiêu thứ hai, đó là hòa bình và ổn định, và cũng là để bảo vệ mục tiêu thứ nhất, đó là chủ quyền và lãnh thổ - lãnh hải, vì một khi chiến tranh xảy ra, với tương quan lực lượng hai bên, VN sẽ mất thêm chủ quyền và sau đó sẽ tiếp tục đối phó với nguy cơ mất thêm chủ quyền, sẽ còn mất nhiều thêm và dễ dàng mất thêm chủ quyền dài dài, còn phải nhượng bộ nhiều hơn, vì sau chiến tranh thì vũ khí của chúng ta sẽ gần như sạch vốn, hay ít nhất là yếu kém đi rất nhiều, và công cuộc hiện đại hóa sẽ phải xây lại từ đầu. Trong quan hệ quốc tế cái tư thế và thực lực yếu - mạnh là yếu tố quyết định, xưa nay đều là vậy, thế yếu với thế mạnh khác nhau xa lắm, không thể duy ý chí cái gì cũng coi là như nhau, ngang nhau, cái gì cũng có thể làm được trong một thế yếu, lực yếu, không thể ngây thơ coi mạnh - yếu như nhau và bên yếu có thể hành xử như bên mạnh.
Nhìn lại thời kỳ chống Trung Quốc, nhiều người chê trách ông Lê Duẩn quá cứng rắn nên mới để cho chiến tranh xảy ra, chứ nếu là Bác Hồ thì đã ngoại giao mềm dẻo hơn, kiềm chế hơn, đã giữ được không để leo thang xung đột thành chiến tranh. Ngày nay các lãnh đạo đã rút kinh nghiệm thời Lê Duẩn nên đang làm khác đi, thì cũng lại bị chê trách.
Nếu nhìn lại lịch sử, ôn cố tri tân, thì chúng ta thấy Việt Nam nhượng bộ Trung Quốc không phải vì VN và TQ cùng ý thức hệ, cùng phe, mà vấn đề này nằm trong một sách lược chung, một chiến lược đối Trung Quốc xuyên suốt từ lịch sử trung đại cho đến nay. Đó là sách lược mềm dẻo, nhẫn nhịn để "cận giao" (hòa gần), có thể nhượng bộ nhiều thứ, xin sắc phong, chấp nhận làm một "thần tử" trên danh nghĩa, thậm chí dùng cả tiền thuế của dân để triều cống v.v. miễn sao giữ được chủ quyền, độc lập và giữ được thái bình, yên ổn. Thời phong kiến nào cũng vậy, kể cả những triều đại, nhà nước anh hùng nhất trong lịch sử VN.
Việt Nam nhẫn nhịn thận trọng trước Trung Quốc không phải vì có cùng ý thức hệ chính trị, hệ tư tưởng chính trị, mà là vì Trung Quốc là một nước mạnh, có sức mạnh kinh tế và quân sự mạnh hơn gấp bội, hiếu chiến, và có vị trí địa lý sát bên, đúng nghĩa "núi liền núi - sông liền sông", và đã có tiền lệ hung hăng gây chiến, lấn chiếm đất đai, xung đột quân sự đẫm máu với nhiều láng giềng, trong đó có Việt Nam. Nói theo kiểu dân dã thì TQ là một "gã hàng xóm khổng lồ" của VN.
Trong Thời đại Hồ Chí Minh những ngày đầu độc lập, chính phủ lâm thời của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa do chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Đông Dương lãnh đạo cũng đã nhượng bộ Tàu Tưởng rất nhiều vấn đề (Tàu Tưởng với ta khác ý thức hệ). Cụ thể:
- Khi "Hoa quân nhập Việt", đội quân vô kỷ luật của Trung Hoa Quốc dân đảng cướp phá bà con, cướp gà cướp vịt để ăn nhậu, nhũng nhiễu lương dân. Chính phủ ta lúc đó vẫn ra lệnh cho các lực lượng Dân quân - Tự vệ, du kích địa phương phải đề cao cảnh giác, kiểm soát chúng (với danh nghĩa "bảo vệ" cho chúng), nhưng không được nổ súng trước. Phải kỷ luật tối đa.
- Sau khi trên 20 vạn quân Trung Hoa Dân Quốc kéo vào Hà Nội và hoàn thành việc đóng quân ở nhiều vùng trên đất Bắc, thì chúng càng tăng cường lộng hành, tác quái, vô pháp vô thiên. Quân lính ô hợp của Quốc dân đảng cướp phá khắp nơi, bắt gà bắt vịt của dân đem đi nhậu nhẹt. Bọn tay sai người Việt thì dẫn quân Tàu đi lùng giết những người mà chúng gọi là "cộng sản", "theo Việt Minh".
Được hơn 20 vạn quân Tàu chống lưng, các đảng phái phản động tác oai tác quái, dùng xe của Tàu Tưởng chạy khắp đường phố Hà thành bắc loa chửi bới Việt Minh và kể tội chủ tịch Hồ Chí Minh, hô hào tẩy chay bầu cử Quốc hội khóa 1. Các đảng phái theo Tàu liên tục dùng báo chí tuyên truyền đả kích Việt Minh: "Trúng cử chỉ là Việt Minh cộng sản... Chính quyền trong tay nên Việt Minh muốn ai trúng cũng được, tổ chức các cuộc "tuần hành", bắc loa hô hào kêu gọi tẩy chay bầu cử.
Chúng tổ chức bắt cóc, ám sát ứng cử viên, đảng viên cộng sản, cán bộ Việt Minh (ví dụ ông Trần Đình Long) hay thủ tiêu những cá nhân, tổ chức có cảm tình với chính phủ lâm thời do Hồ Chí Minh lãnh đạo. Trong ngày tổng tuyển cử Quốc hội lịch sử năm 1946, bọn tay sai Tàu Tưởng mang súng tiểu liên đến Ngũ Xã ngăn không cho đặt hòm phiếu, cấm người dân treo cờ đỏ sao vàng. Người dân Ngũ Xã rủ nhau kéo sang nơi khác bỏ phiếu.
Những tên tay sai của Tàu Tưởng dựa hơi chủ hoành hành đến như vậy nhưng Bác Hồ vẫn nhượng bộ Trung Hoa Dân Quốc mà chấp nhận "bố thí" cho Nguyễn Hải Thần (1 người luôn mặc đồ Tàu, nói tiếng Tàu rành hơn tiếng Việt), Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tôn Hoàn, Nguyễn Tường Tam và những kẻ khác 70 ghế trong Quốc hội mà không cần bầu cử, theo thỏa thuận trước đó giữa ta và Tàu Tưởng. Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong hồi ký "Những năm tháng không thể nào quên" đã viết: "Chúng càng biết rõ một cuộc tuyển cử công bằng sẽ không mang lại gì cho chúng."
- Để đối phó với yêu sách và sức ép của Trung Hoa Dân Quốc đòi giải tán quân đội chính quy của VN, chủ tịch Hồ Chí Minh chấp nhận tạm thời nhượng bộ, tháng 11 năm 1945, Việt Nam Giải phóng quân đổi tên thành Vệ quốc đoàn, một trong những sách lược chính trị tạm thời làm nhẹ đi tính chất quốc gia, tính chất chính thức của quân đội, tạm thỏa mãn sự đòi hỏi của Tàu Tưởng. Sau khi Tàu Tưởng về nước thì Vệ quốc đoàn mới đổi tên thành Quân đội Quốc gia Việt Nam, rồi Quân đội Nhân dân Việt Nam, được đặt dưới sự chỉ huy tập trung thống nhất của Bộ Tổng tham mưu.
- Chủ tịch Hồ Chí Minh đi vào một nước cờ chính trị táo bạo, ký tạm ước và sau đó là hiệp định Sơ Bộ với Pháp, cho phép một bộ phận của quân đội Pháp ra đóng ở miền Bắc để ép Tàu Tưởng rút về nước. Đúng như dự kiến, Tàu Tưởng trước sức ép của quân đội cộng sản Trung Quốc trong nước, không muốn lôi thôi thêm nữa với 2 thế lực mạnh là Pháp và Việt Minh. Đứng trước 2 thế lực mạnh, họ không muốn phiêu lưu thêm nữa ở miền Bắc Việt Nam, đành chấp thuận rút quân. Bác Hồ đã thành công lợi dụng Pháp đẩy Tàu về nước.
Trong lúc quân Tàu rút về, chính phủ Việt Nam đã ra quân lệnh phải "bảo vệ" cho quân Tàu Tưởng đi về an toàn, cấm không được gây hại tới họ, ai vi lệnh sẽ xử theo quân pháp. Trong thời gian đó - trước tình trạng thiếu thốn vũ khí - có nhiều chiến sĩ Vệ quốc đoàn vì tiếc số vũ khí của Nhật bị Tàu đem về gần hết, nên muốn thừa cơ phục kích cướp lấy, trước khi đi nhiều người đã trốn cả cấp chỉ huy, tự ý hành động, có người bị phát hiện và ngăn cấm thì quyết tâm nói nếu bị lộ thì sẽ chấp nhận tử hình. Kết quả nhiều người giả cướp, giả quân phỉ và cướp vũ khí trót lọt. Nhưng cũng có không ít người thất bại, có những trận thua phải chạy về, những chiến sĩ thương vong bị địch lục áo tìm thấy được giấy tờ tùy thân, chúng kéo quân tìm tới các căn cứ của Vệ quốc đoàn vặn vẹo, hạch sách, đòi lại công đạo v.v.
Vì luật pháp, vì chính trị, vì ngoại giao, mà Nhà nước non trẻ đã phải "quân pháp bất vị thân", "đại nghĩa diệt thân", giam những chiến sĩ đó lại và có nhiều trường hợp đành phải tử hình. Nghe thì thấy ác, thấy vô cảm, nhưng là lãnh đạo, là người làm chính trị chân chính, thì đôi khi phải gạt bỏ tình riêng để mà vì cái lợi chung, đặt đại cuộc lên trên hết, lấy đại cuộc làm đầu.
Nói chung, tất cả những sự nhượng bộ từ lịch sử phong kiến tới nay đều vì đại cuộc, vì lợi ích lớn của dân tộc, vì những sách lược chính trị, chiến lược đối ngoại tạm thời. Thời đó chính phủ Hồ Chí Minh cũng bị những kẻ phản động kích động, nâng quan điểm lên rồi mắng nhiếc, chửi rủa là "hèn nhát", "nhục quốc thể", "nhục nhã", "mất mặt", "mất danh dự" v.v. Tay sai của Pháp thì chửi tại sao ta nhường nhịn "kẻ thù truyền kiếp Trung Hoa". Tay sai của Tàu Tưởng, Nhật thì lại chửi việc ta ký hiệp định Sơ Bộ, họ xuyên tạc rằng đó là "hiệp ước bán nước", "Hồ Chí Minh bán nước cho Pháp" v.v. Nhưng những chiến công hiển hách và những kết quả độc lập - thống nhất - hòa bình sau đó đã cho câu trả lời, đã cho thấy những quyết sách đó là đúng.
Ngẫm nghĩ lại những sự việc trên và thời điểm lịch sử lúc đó, nên tự hỏi, vì sao chủ tịch Hồ Chí Minh không ngại một cuộc chiến với thực dân Pháp bằng e ngại một cuộc chiến với Tàu Tưởng? Trong khi quân Pháp thiện chiến, chuyên nghiệp, vũ khí hiện đại hơn quân ô hợp với những vũ khí lạc hậu của Tàu Tưởng rất nhiều. Đó là vì Bác Hồ hiểu người phương Tây vốn thực dụng và Pháp là bọn ở xa, đánh xong rồi thôi, thua xong rồi thôi. Còn một khi có chiến cuộc với người Trung Quốc, gã hàng xóm khổng lồ ở sát bên cạnh, thì sẽ lắm gay go về lâu dài. Xin lưu ý, năm 1946 Tàu Tưởng vẫn còn rất mạnh ở Trung Quốc và lúc đó vẫn chưa thể biết phe Tưởng hay phe Mao sẽ thắng.
Người làm chính trị luôn lo đến cái lợi lớn của đất nước, cái tổng thể, cái chung nhất, cái lâu dài, cái bền vững, không để những tiểu tiết làm hư đại sự, không vì muốn thỏa mãn những cảm tính, tự ái dân tộc mà làm hỏng đại cuộc.
Vì những lẽ lợi - hại đó, vẫn sẽ có những hạn chế phần nào trong báo chí và dư luận để phục vụ cho sách lược đối ngoại chung đối với Trung Quốc, giữ cho tất cả trong vòng kiểm soát, không leo thang căng thẳng, dần đưa tới mâu thuẫn, từng bước đưa đến xung đột quân sự và chiến tranh quy mô. Đồng thời không để thế lực thứ ba nào lợi dụng tình hình căng thẳng giữa hai bên để trục lợi.
Còn đối với những kẻ phản động, chống cộng ở hải ngoại, từng có "thành tích" bán nước, theo giặc 3 đời vẫn luôn miệng tuyên truyền dối trá nâng quan điểm về những cái gọi là "đại họa mất nước" (?), "Việt Cộng bán nước", "Cộng sản Việt Nam dâng đất bán biển" v.v. thì họ là những kẻ thù hận điên cuồng, u mê mù quáng, không dám chấp nhận sự thật. Chúng ta không quan tâm và không hy vọng gì vào những phần tử này. Khi Việt Nam giữ quan hệ bình thường với Trung Quốc thì họ vẫn sẽ còn tiếp tục bám vào đó, sống ký sinh lên trên đó và tiếp tục chửi bới.
Nhưng nếu Việt Nam chuyển sang chống Trung Quốc như trong giai đoạn 1979-1992 thì cũng không có khả năng nào họ theo VN chống TQ, mà trái lại họ sẽ càng lợi dụng phá thêm và mong muốn TQ chiến thắng, như họ đã từng mong muốn "Trung Cộng đánh thẳng vào Hà Nội giết sạch Việt Cộng" năm 1979. Như họ nhân lúc toàn Đảng, toàn quân, toàn dân đang chống xâm lược mà kích động, tổ chức phá trại cải tạo, vào rừng lập "chiến khu" chống Việt Cộng, khủng bố đặt bom khắp các đô thị miền Nam, thời ấy họ lợi dụng thời cơ khi giặc Tàu đang xâm lược và đánh nhau với Quân đội Nhân dân Việt Nam ở miền Bắc thì ở miền Nam thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nổ do bọn phản động - khủng bố phá hoại. Bọn Fulro và bọn khủng bố tiền thân của Việt Tân nhân cơ hội chiến tranh đó, đã "đục nước béo cò", "thừa nước đục thả câu" mà thừa cơ đánh phá vào trong nước, đem tiền giả, ma túy, súng đạn vào khủng bố trong nước. Những kinh nghiệm từ lịch sử vẫn còn rành rành ra đó.
Đây là bọn phản quốc và trên thực tế đã chống dân tộc, chống nhân dân, chống đất nước, chống Tổ quốc nhiều đời, nhiều lần trong lịch sử hiện đại, chứ không chỉ có chống Đảng Cộng sản, chống Hồ Chí Minh, chống CNXH, chống CNCS. Vì vậy chúng ta nên tin vào những người có uy tín chống xâm lược, không nên hùa theo những kẻ từng ô danh theo giặc xâm lược, phản bội Tổ quốc.
Họ trung thành với nước Mỹ chứ không phải trung thành với nước Việt. Họ yêu bản thân chứ không yêu nước. Mục đích tối hậu của họ là lật đổ Nhà nước Việt Nam để phục hận sau khi những lợi ích gắn liền với giặc xâm lược của họ bị mất sạch sau khi Việt Nam thắng Mỹ. Họ muốn trở về rửa hận, lấy lại những gì đã mất, để tranh quyền giành ghế, tranh giành quyền lực để được làm ông nọ bà kia. Mối quan hệ phức tạp Việt - Trung chính là một trong những chiêu bài để họ nắm lấy, khai thác, và lợi dụng để thực hiện mục đích tối hậu đó, vì lợi ích riêng của chính bản thân họ, bất chấp lợi ích chung của đất nước và dân tộc.
Họ hô hào kích động chiến tranh vì nếu xảy ra chiến tranh thì chỉ có máu đồng bào trong nước đổ, đất nước VN điêu tàn, kinh tế VN thảm hại, cuộc sống người dân điêu đứng, chứ họ ở bên Mỹ, ở hải ngoại, cách VN nửa vòng trái đất, họ không chịu trách nhiệm và không bị một sự ảnh hưởng nào. Đôi khi vì cái Tôi của mình, một số họ cũng tự thôi miên và tưởng rằng ta đây "yêu nước" thật, không dám nhìn thẳng vào sự thật là họ đang đi ngược lại với quyền lợi dân tộc và đất nước, làm trái lại với những nguyện vọng và lợi ích của nhân dân Việt Nam, họ dối mình gạt người và lừa gạt cả con cháu, tuy nhiên nhiều người trẻ thế hệ 3, 4 ở hải ngoại sau khi tiếp cận với những thông tin trong nước và các thông tin khách quan quốc tế, cũng đã dần dà hiểu ra vấn đề.
oOo
Việt Nam là đối tượng dễ xảy ra chiến tranh với TQ nhất không hẳn vì VN không được Mỹ chống lưng, mà chủ yếu là vì địa lý gần gũi, thuận lợi và tương quan thực lực quốc phòng giữa hai bên. Lịch sử đã cho thấy dù TQ đang quan hệ với Mỹ như thế nào thì khi cần đánh, thấy đánh được thì họ vẫn đánh, không hề sợ Mỹ. Ví dụ chiến tranh Triều Tiên và những nỗ lực thống nhất Đài Loan trong những năm cuối 1940, đầu 1950. Hay như năm 1974, Mỹ ở ngay trong khu vực, Hạm đội 7 thuộc Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ đang lù lù ngay đó nhưng họ vẫn thỏa hiệp được với Mỹ rồi tiến vào chiếm đóng Hoàng Sa.
Hiện nay, Trung Quốc chưa đánh Đài Loan không phải vì Đài có Mỹ, mà là vì sức mạnh quân sự và khả năng tự vệ của Đài Loan. Họ chưa đánh Philippines không phải vì Phi có Mỹ, mà vì Phi ở xa, Malaysia không có ai chống lưng và tiềm lực quốc phòng không mạnh, nhưng họ cũng chưa đánh vì ở xa, địa lý không thuận lợi, chưa thích hợp. TQ phải vượt qua chướng ngại vật VN rồi mới có thể mở đường ra, dùng các lãnh thổ, lãnh hải của VN làm căn cứ, làm cơ sở, làm bàn đạp, bành trướng xuống Đông Nam Á. Chưa vượt qua nổi VN thì chưa thể bành trướng xuống phương Nam.
Cũng vậy, Trung Quốc chưa đánh Hàn Quốc, Nhật Bản không phải vì Hàn - Nhật có chiếc dù Mỹ, mà vì thực lực quốc phòng của 2 nước này. Nga, Ấn Độ không có Mỹ chống lưng nhưng chưa bị TQ đánh là vì họ cũng có tiềm lực quốc phòng, năng lực tự vệ mạnh mẽ, sức mạnh răn đe đáng kể.
Tất cả những quốc gia trên đều đang có tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải, biên giới với TQ nhưng chưa bị tấn công đều không phải nhờ chiếc dù của ngoại bang nào, mà đều vì chính sức mạnh quốc phòng của họ hoặc địa lý của họ chưa thích hợp cho TQ khởi binh. Việc được các ông lớn, nhất là Mỹ chống lưng chỉ làm chùn bước TQ phần nào, nhưng như lịch sử đã cho thấy, khi cần đánh thì họ vẫn sẽ đánh, từ năm 1950 một TQ lạc hậu đã không sợ Mỹ, dám đem 100 vạn quân vào bán đảo Triều Tiêu đánh nhau trực tiếp với Mỹ, thì một TQ hiện đại hóa, kỹ thuật cao, công nghệ tối tân ngày nay cũng sẽ không sợ Mỹ.
Theo thạc sĩ Lê Hồng Hiệp, giảng viên của Khoa Quan hệ Quốc tế, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh thì Việt Nam nên tránh Mỹ và các đại siêu cường, mà nên thiết lập quan hệ an ninh – quốc phòng chiến lược với các thế lực bậc trung.
Đây là điều hợp lý, thường trong quan hệ quốc tế và trong quan hệ con người nói chung, trong bất kỳ mối quan hệ nào, thường thế và lực giữa hai bên phải không quá chênh lệch thì mối quan hệ mới công bằng và dễ có sự chân tình với nhau. Một bên quá mạnh và một bên quá yếu thì khó thể có mối quan hệ công bình, bình đẳng, đến một lúc nào đó nước nhược tiểu kia sẽ trở thành vật hy sinh của "ông bạn lớn", bị "đồng minh" bán rẻ, bán đứng, đâm sau lưng, các "ông lớn" sẽ gạt mình qua một bên để thỏa thuận sau lưng, thỏa hiệp trên lưng với nhau rồi sẵn sàng hy sinh lợi ích của mình vì lợi ích của họ.
Tuy nhiên, cái gì cũng có thể có ngoại lệ, căn cứ vào logic thông thường hiện nay, cường quốc quân sự duy nhất trên thế giới ngày nay mà VN có thể xem xét thiết lập một mối quan hệ đồng minh chiến lược chính là Nga. Hai nước có cái tình và có sự ít nhiều tin tưởng nhau (ít nhất là tin rằng 2 bên không làm hại nhau, không có nhu cầu hại nhau) từ thời Liên Xô. Và Việt Nam lâu nay vẫn là bạn hàng, đối tác tin cậy của Liên bang Nga. Không có nhiều quyền lợi, lợi ích mâu thuẫn, trái ngược nhau. Có sự thuận lợi đặc thù về địa lý, Nga - Việt không ở gần nhau và không có mâu thuẫn về lãnh thổ, mà lại có một mối quan hệ chiến lược từ vị trí địa lý, khi 2 nước cùng như một gọng kìm ép Trung Quốc vào giữa. Nếu Việt - Nga kiên quyết giữ mối quan hệ mang tầm chiến lược lâu dài này thì sẽ có tác dụng ngăn ngừa, kiềm chế và hạn chế phần nào những tham vọng và sự gây hấn của TQ.
Nga không muốn Trung Quốc vượt lên mình quá xa, làm lu mờ đi vai trò của Nga, gạt đi tầm ảnh hưởng và sức mạnh của Nga trong khu vực, thậm chí trở thành mối đe dọa thường trực của Nga ở phía Nam. Hiện Trung Quốc vẫn đang chiếm giữ nhiều lãnh thổ của Nga nơi biên giới.
http://my.opera.com/thieulongtexas/blog/2012/04/09/tai-sao-quan-he-viet-trung-la-quan-he-nhay-cam
Cám ơn phản hồi của các bạn! Nhằm mục đích phục vụ cộng đồng, Vibay blog có thể thay đổi nội dung theo quan điểm của đa số bạn đọc thông qua các phản hồi (Không kể các phản hồi bằng tiếng Việt không có dấu vì không có căn cứ để xác nhận chính xác nội dung của các phản hồi đó, mong các bạn thông cảm! ).
thang khon nao viet bai nay muc dic la gi? ho tro cho bon giac tau ah?de TQ i len dau no ah?bao dam nguoi viet bai nay la thang ba tau chet
Trả lờiXóaco 1 cach lam toan dan tren bien theo toi hay bien tau ca cua ngu dan thanh tau chien vua danh CA vua DANH GIAC.chung ta hay keu goi cac dai gia ti USA yeu nuoc thanh lap that nhieu cty dong tau chien 1 trieu USA (gia tri 20 ty VND/tau phao hien dai cua hai quan vn)khong nen dong tau go vua gia cao ma nho khong the danh giac duoc,qua do cung dep bo bot duoc nan LAM tac pha RUNG vua giu gin duoc rung NUI cho con chau chung ta.Qua do vua tao them duoc rat nhieu cong an viec lam cho dan(NGANH DONG TAU BIEN)Rieng cac DAI GIA thi kiem duoc nhieu tien.Moi nguoi hay nghi xem bon BANH TRUONG TRUNG QUOC co con y dinh khi nhin thay nhung NGU DAN DU KICH VIET NAM su dung tau PHAO DI DANH CA,Voi tinh than VIET NAM nhu the theo toi tinh hinh cua TQ se ngheo ngay tuc khac vi con duong van chuyen TQ qua BIEN DONG khong con,
Trả lờiXóa@Anonymous: Ai quản lý đội Đại thủy binh này bạn? Người Việt có truyền thống đánh giặc Tàu. Được vũ trang rồi ra biển thấy tàu TQ là đánh sao được?
Trả lờiXóacach lam nay la lam giau dat nuoc va lam ngheo tu tuong banh truong cua de quoc,khong can ai quan ly ,giac den thi dan la linh,ok,
Trả lờiXóatac gia bai nay tra loi vay dung nhu ban nao da noi khong co tinh than VN roi
Trả lờiXóatheo toi hay dung TIEN THAM nhung va lam theo cach do cung du suc giup dan het ngheo va giu bien chu quyen gianh lai nhung gi da mat,hay cho day neu toi thanh DAI GIA se giup NGU DAN dong tau CHIEN di bien,khoi phai lay tau go choi voi tau SAT cua TQ
Trả lờiXóaBài viết của bạn đúng ở phần thế địa chính trị (do thời thế nên phải tùy lúc mà cứng hay mềm với Trung Quốc).
Trả lờiXóaNhưng quan điểm chính trị của bạn lại không đại diện cho đại đa số người Việt Nam hiện tại mà bạn đại diện cho nhóm cầm quyền (thiểu số).
Nhìn ra bên ngoài thì rõ ràng phân tích cửa bạn đúng.
Nhưng nhìn vào bên trong thì xin hỏi bạn tại sao đất nước ta cứ luôn ở vị thế nhà nghèo ? Tại sao không đủ tiền mua sắm vũ khí cho đủ để răn đe?
Tại sao lương bình quân đầu người là ba triệu đồng người lương thiện không đủ tự nuôi mình trong thời buổi lạm phát hiện tại (do đâu ?) mà thiểu số chức quyền và bọn cấu kết tham những sống phè phỡn, xa hoa, nhà lầu, xe hơi, ăn chơi bạt mạng trên mấy chục triệu người đang vật vã kiếm ăn từng bửa?
Đây mới là vấn đề "nội xâm" mà nếu không giải quyết ngay thì không cần Trung Quốc nó đánh mình thì nước cũng đã mạt vận rồi.
Sự công bằng và đời sống tự do, dân chủ, dân giàu ,nước mạnh là điều tiên quyết cho quê hương Việt Nam.
Bạn có đồng tình với tôi không?
Nhảm nhí thật, làm quái có cài gì gọi là tế nhị giữa các quốc gia. Vì các ông chính quyền dốt nát, tối tăm ko biết làm kinh tế thì đất nước ghèo yếu, các ông đần độn ko có đủ tư duy quân sự đủ khôn để đất nước bị đe dọa đủ đường, bị ăn hiếp đủ kiểu khiến các ông và nhân dân phải khốn đốn, quỵ lụy, hèn yếu – tất cả là do mình vì mình kém cỏi…!
Trả lờiXóaĐọc xong bài này tôi thấy mắt mình được mở ra gấp 2 lần. Nhiều vấn đề trước đây tôi cũng lờ mờ nhận ra như vậy, nhưng không thể trình bày lý luận theo một trình tự lô gíc hay như thế. Tôi nghĩ rằng người viết bài này phải đứng ở một vị trí cao nhất định nào đó, mới có một tư duy, sự hiểu biết và tầm nhìn chiến lược bao quát đến như vậy. Từ đây tôi cũng thật buồn khi đọc các comments bên trên. Không một ý kiến nào tỏ ra hiểu ý người viết. Chỉ có bạn Từ Nguyên Vũ thì khá hơn một tí chút, nhưng comment lại lạc đề.Tôi cũng tự hỏi là làm sao cho mọi người Việt (ít nhất cũng là trong giới trí thức)được đọc và hiểu được vấn đề đúng đắn mà tác giả bài viết đã trình bày, có bao nhiêu phần trăm trí thức có thói quen lên mạng đọc và chia sẽ?. Tình hình hiện nay những vấn đề này không thể phổ biến theo những kênh thông tin truyền thống, nhưng nó lại cần mọi người được biết và được hiểu vấn đề. Hy vọng là chúng ta có những nhân tố nòng cốt có tinh thần yêu nước, bản lĩnh chính trị, sự hiểu biết và đem ra phổ biến những vấn đề này theo cách thức truyền khẩu.
Trả lờiXóaTác giả đang bao che cho sự sự ù lỳ về tư duy kinh tế và quân sự và cư như vậy...khi VN mạnh hơn lên 1 tý thì TQ mạnh gấp 2! Đã 40 năm sau thống nhất rồi..khi nào VN mới được đứng thẳng lưng, mặt ngước cao và nhìn thẳng đây. Tranh chấp biển đảo vẫn ko đc g/quyết ngoài những từ ngữ ngoại giao lý thuyết. khi nào kih tế và quân sự mới cất cánh…! và như vậy thì khi nào QS VN mới khiến cho TQ thôi ko nghĩ đến việc đánh VN nữa…! làm thế nào đó khác đi chứ/ OK, 1000 năm quan vẫn khúm núm khi nào đứng thẳng đc?
Trả lờiXóachung ta hay keu goi su dong long yeu nuoc,khong phai van de 3 trieu,vao tinh the dat nuoc thu trong giac ngoai thi moi nguoi dong tam thoi,khong co 3 trieu thi moi nguoi cung phai chong giac banh truong chu,chi co 1 bo phan co chuc co quyen lung doan tham nhung va quy luy truoc bon cuop nuoc thoi,chung ta con nhieu va rat nhieu phai noi hon 80 trieu nguoi tu hai ngoai lan trong nuoc la con dan VIET NAM ma dung khong,rieng toi khong can biet lam chinh tri gi ca,chi biet rang tai ngay luc nay hay lam ngay keu goi nhung nguoi co kha nang,thay vi mua xe xin nha biet thu hang ti ti hay lam viec co ich cho dat nuoc cung nhu tao loi nhuan cho ban than minh(kinh doanh nganh dong tau sat hien dai) lai tao duoc cho biet bao nhieu nguoi co cong an viec lam do la DONG TAU CHIEN moi chiec tri gia bang 1/10 can nha ho va bang 1 nua chiec xe hop ho di ban lai cho NGU DAN hoac cho ho thue de ho lam giau vua giup ho khong bi giac TQ an cuop,rieng ve mat Qsu nhu toi da noi,bon cuop se khong con dam dom ngo de cuop dat xam lan nua.voi cach lam nay TOI HY VONG CON CHAU CHUNG TA sau nay con co VANG DEN...cung nhu co CUA GHE HAI SAN de an chu khong chi biet nhin qua sach vo va hinh anh moi biet do la HAI san .VN
Trả lờiXóaBan TU NGUYEN VU ,Dieu ban noi khong chi co che do nay moi co va khong chi rieng VN co,ngan doi truoc da co va o bat cu dat nuoc nao tren the gioi hien nay deu co ca (THAM NHUNG lam ngheo dat nuoc ,nguoi dan lam lu khong tien bo dung khong...)dieu do moi nguoi deu biet va hieu sao ban lai cho minh gioi hon nguoi the,hay di thang vao van de mat nuoc mat bien ,noi kho DAN NGU bi cuop di thanh qua lao dong cung nhu Tinh mang khi doi mat voi BT.TQuoc.ok,neu ban co TAI va thuc su minh tu nhan
Trả lờiXóaCám ơn phản hồi của các bạn! Nhằm mục đích phục vụ cộng đồng, Vibay blog có thể thay đổi nội dung theo quan điểm của đa số bạn đọc thông qua các phản hồi (Không kể các phản hồi bằng tiếng Việt không có dấu vì không có căn cứ để xác nhận chính xác nội dung của các phản hồi đó, mong các bạn thông cảm! ).
Trả lờiXóaChào bạn Anonymous !
Trả lờiXóaTrước tiên đề nghị bạn đánh chữ có dấu cho tôi đọc được đầy đủ thông tin của bạn.
Bạn thật ngộ khi người khác chưởi bạn thì ...bạn nín thinh không phản hồi. Còn tôi trân trọng và trao đổi với bạn nhẹ nhàng thì bạn lại nổi nóng với "sự thật mất lòng của tôi".
Đồng ý là quốc gia nào cũng có vấn đề thường tình của nó do bản chất "tham, sân, si" của con người mà có.
Nhưng một xã hội dân chủ, tôn trọng pháp luật và chính sách xã hội minh bạch thì nó vẫn không bị lạm quyền một cách dữ dội như ở Việt Nam hiện tại.
Còn nhiều chuyện có thể trao đổi thẳng thắng và chân tình nhưng không thể nói hết d8ược một lần, một lúc.
Xin bạn hãy nhớ cho một điều là người Việt nào cũng yêu quê hương, đất nước của họ nhưng cái gì làm cho họ bị tổn thương tình yêu tổ quốc thì họ cũng không bao giờ chấp nhận. Và cái gì không thích nghi...sớm muộn cũng bị đào thãi.
Tổ quốc đã trãi qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước với bao hy sinh của cha ông mới làm nên cơ đồ hình chữ S hôm nay.
Triều đại nào cai trị quốc gia cũng chỉ là nhất thời. Minh quân thì vài trăm năm, hôn quân thì vài chục năm là tiêu rồi. Mong bạn có cái nhìn nhiều chiều để nhận ra chân thực tế để biết yêu thương đồng bào, dân tộc, để hiểu rằng phải biết tôn trọng đồng bào mình chứ hể ai có chính kiến khác bạn là bạn chụp cho cái mũ gì, gì đó thì ...giống quá và thiển cận lắm bạn ơi !
Xin hỏi Anonymous là nick của một người hay của nhiều người mà sao nhiều Cm lấy tên ấy quá vậy ?
Trả lờiXóaNếu có nhiều người trùng Nick thì xin phân biệt thêm A,B,C phía sau cho người đọc dể phân biệt.
Chào bạn Anonymous !
Trả lờiXóaTrước tiên đề nghị bạn đánh chữ có dấu cho tôi đọc được đầy đủ thông tin của bạn.
Bạn thật ngộ khi người khác chưởi bạn thì ...bạn nín thinh không phản hồi. Còn tôi trân trọng và trao đổi với bạn nhẹ nhàng thì bạn lại nổi nóng với "sự thật mất lòng của tôi".
Đồng ý là quốc gia nào cũng có vấn đề thường tình của nó do bản chất "tham, sân, si" của con người mà có.
Nhưng một xã hội dân chủ, tôn trọng pháp luật và chính sách xã hội minh bạch thì nó vẫn không bị lạm quyền một cách dữ dội như ở Việt Nam hiện tại.
Còn nhiều chuyện có thể trao đổi thẳng thắng và chân tình nhưng không thể nói hết d8ược một lần, một lúc.
Xin bạn hãy nhớ cho một điều là người Việt nào cũng yêu quê hương, đất nước của họ nhưng cái gì làm cho họ bị tổn thương tình yêu tổ quốc thì họ cũng không bao giờ chấp nhận. Và cái gì không thích nghi...sớm muộn cũng bị đào thãi.
Tổ quốc đã trãi qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước với bao hy sinh của cha ông mới làm nên cơ đồ hình chữ S hôm nay.
Triều đại nào cai trị quốc gia cũng chỉ là nhất thời. Minh quân thì vài trăm năm, hôn quân thì vài chục năm là tiêu rồi. Mong bạn có cái nhìn nhiều chiều để nhận ra chân thực tế để biết yêu thương đồng bào, dân tộc, để hiểu rằng phải biết tôn trọng đồng bào mình chứ hể ai có chính kiến khác bạn là bạn chụp cho cái mũ gì, gì đó thì ...giống quá và thiển cận lắm bạn ơi !
Đây là ngụy luận để biện hộ sự bất lực và hèn nhát của kẻ cầm quyền. Dân tộc Việt nam có thực sự sống trong độc lập, tự do hay không? Ngồi yên để bọn Tàu uy hiếm bắt bớ dân mình hả? Biết bọn chúng là lũ gian manh bành trướng vậy mà rước chúng vào khai thác bô xít trên Tây Nguyên một vị trí chiến lược. Khi chiến tranh thì chúng chỉ cần phá đập thì bùn đỏ sẽ tràn xuống đồng bằng. Hai chúng phá đập thủy điện gây lũ lụt. Cho dù có vũ khí hiện đại thì không thể nào bảo vệ sự tồn vong dân tộc.
Trả lờiXóaTại sao hải quân các nước Mã lai và Indo bắt giam tàu cá Trung quốc khi họ xâm phạm lãnh hải còn chúng ta thì không? Philipine dám điều động đưa máy bay đến đuổi tàu hải giám Trung quốc ra khỏi hải phận của mình. Thực lực quân đội họ không thể ngang bằng nước ta. Có phải họ ở xa hơn nên không hèn nhác chăng? Hay là tình báo Hoa Nam đã xâm nhập và lũng đoạn bộ chính trị đảng rồi? Giờ chỉ biết quỳ chứ không biết đứng thẳng nữa chứ gì?
Càng hèn càng bị ăn hiếp. Dân đen chịu thiệt chứ Đảng vẩn còn nắm quyền cai trị đâu có mất gì đâu.
Từ Nguyên Vũ nói
Trả lờiXóaXin thưa là tôi không lạc đề mà đi thẳng vào nguyên nhân trực tiếp khiến quốc gia phải ở vào thế bị đông, thụ động, bộ phận quản trị quốc gia bị dân chưởi là hèn.
Ở nhân sinh quan một chiều thì dể dẩn đến nhận định một chiều, phiến diện.;
Tôi là người Việt Nam. Tôi yêu đất nước tôi như hàng triệu, triệu người Việt khác có lòng với tổ quốc nầy.
Nhưng tôi chỉ ra cho bạn thấy cái điều mà bạn giả bộ không thấy hay thật sự không biết ở vị thế của bạn ?!
Tôi không làm chính trị nhưng không vì thế mà không biết ,không quan tâm đến vận mệnh quốc gia. Và dân tộc Việt không phải là bọn người ngu dốt ai nói sao nghe vậy... người ta hiểu hết, biết hết nhưng do nhiều lẽ...họ không dám nói,không muốn nói hay...không thèm nói vì...niềm tin ...đã bị đánh mất bởi hiện thực từ bắc chí nam lộ rõ như ban ngày (hình như chỉ bạn và rất ít người do sung sướng hưởng thụ đặc quyền đặc lợi hay mù mắt vì bị bưng bít ?
Chưa chắc bạn yêu nước hơn tôi và bao người Việt khác.
Nhưng yêu nước nó khác với cái gọi là yêu một chính thể, đảng phái nào đó mà bạn cố tình bảo vệ như bảo vệ một người cha hư hỏng đánh mất hết uy tín với mọi người lại cố bảo vệ nó do vô tình hoặc cố tình.
Đó cũng là có tội với dân tộc, với tổ quốc đó bạn !
Chuyện tác giả bài viết mà chúng ta đang cm thì "theo thời thế...thế thời phải thế" thì em nhỏ học cấp hai, cấp ba cũng hiểu và ứng dụng hằng ngày trong đời sống nhiễu nhương hiện tại. Chẳng qua ...cách nhìn nhận vấn đề của kẻ đánh cờ như bạn cứ tưởng mình rõ cuộc cờ nhưng xin thưa... người không đánh cờ, người ngoài nhìn cuộc cờ...coi chừng họ sáng hơn. Vì họ không bị động, lệ thuộc vào nhân sinh quan, thế giới quan của người đang đánh cờ và phe nhóm đánh cờ (chỉ nhìn một phía). Dù sao cũng cảm ơn bài phân tích của tác giả lấy biện chứng từ cổ, chí kim hầu mong muốn giải tỏa hay bênh vực một vấn đề...hèn hay không hèn của...phe mình và cũng không phủ nhận tình yêu nước của bạn rất cần cho mọi người Việt có cơ hội nhờ nó mà nắm tay nhau khi tổ quốc có biến.
Tôi cũng ráng gởi tặng bạn cũng như đồng bào tôi lời một ca khúc tôi mới viết mà tôi ra đảo Thổ Châu (Đảo tiền tiêu nằm tận cực nam tổ quốc)hát cho chiến sỹ hải quân vùng V nghe để hiểu lòng tôi.
Ca khúc Người Việt Nam ơi !
Người Việt Nam ơi, con cháu rồng tiên ơi.
Tôi yêu thiết tha hình bóng quê hương nhà.
Hàng ngàn năm qua bao máu xương đã đổ,"...từ độ mang gươm..." xây đắp nên cơ đồ.
Người Việt Nam ơi ,dòng máu Lạc Hồng ơi.
Non sông gấm hoa mang vết thương chưa lành.
Biển trời bao la chưa vắng bóng quân thù.
Bờ cõi thiêng liêng chưa một ngày bình yên.
Tôi là người Việt Nam nên thương tiếng nói quê hương, nên thương tiếng Mẹ ầu ơ, nên thương sương khói quê nhà...một thời thơ ấu êm trôi.
Tôi là người Việt Nam đất nước mang hình chữ S.
Nam Quan liền với Cà Mau, Hoàng Sa vẩy gọi Trường Sa.
Người Việt Nam ơi ! Tay trong tay gìn giữ cơ đồ....
TB :Cơ đồ của tổ tiên chứ không phải đặc quyền đặc lợi của nhóm người nào đó nhé?!
Chào trân trọng !
"thà làm quỷ nước nam còn hơn làm vương đất bắc". hi vọng mọi người tự ghi nhớ câu này. ai dám khẳng định mình lên cầm quyền sẽ không tham nhũng, ai dám khẳng định mình lên cầm quyền sẽ muốn bị mất nước. chỉ cần hiểu được điều đó thì sẽ hiểu tất cả chứ nói suông thì làm cái gì ngồi tính toán thiệt hơn với nhà nước làm gì. lo tính toán mà phát triển vì quốc gia thì sẽ tốt hơn ngồi cãi nhau trên diễn đàn
Trả lờiXóaBạn nói chuyện làm tôi mắc cười nhưng không muốn giận bạn.
Trả lờiXóaLúc triều Nguyễn không nghe Nguyễn Trường Tộ đề nghị canh tân đất nước như Nhật Bản khi ông ra nước ngoài thấy được sự tiến bộ của phương tây.
Khi Pháp xâm lược Việt Nam chỉ với vài ngàn quân và vài chiếc tàu sắt nhưng nó tấn công các đồn quân Nguyễn (Từ bắc chí Nam) tan nát hết vì súng ống nó bắn xa hơn ,chính xác hơn và...Việt Nam thuộc Pháp gần trăm năm.
Nhìn xưa để thấy nay...
Nói riêng về nội bộ chính quyền cai trị hiên tại thì xin thưa....lý tưởng công sản không còn là động lực trong sáng như đa số cha ông theo Hồ Chí Minh làm cuộc giải phóng dân tộc thuở trước mà đám trẻ bây giờ tham gia vào đảng để mưu cầu lợi ích cá nhân ,đặc quyền,đặc lợi mà nó thấy hiển hiện ở đàn anh đi trước.
Thêm cách sử dụng người có lý lịch tốt theo tôn chỉ cầm quyền chứ không trân trọng người tài theo cách "hiền tài là nguyên khí quốc gia" khiến cái bọn trung thành nhưng bất tài, tham lam mới gây ra vụ VINASIN,PMU 18 vv... Nó ăn như con cá Vồ ờ miền tây ...thế là đủ thấy sự hưng thịnh quốc gia rồi....nói nhiều không thể hết! dừng vậy
Đọc càng thấy yêu nước và căm thù bọn Tàu và bọn phản động vichoco muốn kích động chiến tranh phá họai đất nước. Chính chúng nó mới là loài phản quốc và né tránh kg dám nhìn thẳng vào sự thật thực tế về lực lượng 2 bên. Chúng nó chửi CSVN "hèn nhát" trước Tàu chẳng khác nào chúng nó chửi ông bà tổ tiên cha mẹ chúng nó vì cả ngàn năm nay ông cha ta toàn là triều cống nhường nhịn xưng thần TQ. Đồng thời chúng bao che cho tội phản quốc theo giặc xâm lược của chúng trước 1975 và tội để mất toàn bộ HS vào tay TQ.
Trả lờiXóaNếu CSVN là "hèn" thì ngụy và rận là cái giống gì? Những người chống xâm lược (Đảng CSVN) là hèn vậy thì bọn ôm chân đế quốc theo giặc xâm lăng là cái giống gì? Bài viết nói rất đúng năm 1979 và 1988 và suốt từ 1979 đến khi bình thường hóa trong thời gian chống TQ thì chúng nó cũng nói y chang như mấy vẹt kg động não trong phần comments của bài này. Chúng nó kg hề đóng góp chút gì cho VN chống TQ và kg khen ngợi đâu mà chúng quay sang cười cợt chế giễu "răng cắn môi chảy máu", "anh em VC-TC chém giết nhau" vv. Căm thù bọn Tàu bao nhiêu thì càng khinh bỉ tột cùng bọn khốn nạn sống ký sinh trùng trên quan hệ Việt - Trung và muốn máu đồng bào trong nước đổ bấy nhiêu.
Trả lờiXóaẤu trĩ về nhận thức, cực đoan về cách nhìn nhận lịch sử.
Trả lờiXóaNhưng không biết khi đất nước có ngoại xâm thì cái bọn ăn theo mù quáng kia có dám cầm súng đánh giặc không hay cho con cái du học rồi khi quốc gia có biến thì mình cũng biến luôn ( trước khi biến chắc không quên tài sản thời gian qua cướp được của dân ? làm sao quên được ,phải không?!
Tội cho Mẹ Việt Nam có những đứa con quen hưởng đặc quyền đặc lợi( trên sự khốn khó của đồng bào) nên sủa bậy không phân biệt thị phi, phải trái.
bài viết rất hay tuy nhiên chỉ mang tinh thần động viên mà chưa có biện pháp nào phù hợp so với tình hình thực tế
Trả lờiXóa