Vibay

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Xuyên tạc ác ôn

(Vibay-23/12/2011) Tôi đã cố gắng không tin việc các em bé vẫy cờ Trung Quốc 6 ngôi sao chào đón ông Tập Cận Bình ngay tại Phủ Chủ tịch ở Hà Nội. Hôm qua, tôi đã tìm đủ mọi cách để chứng minh nó không có thật và hy vọng rằng những gì tôi nhìn thấy chỉ là xuyên tạc - Xuyên tạc ác ôn. Hôm nay xin cay đắng đính chính lại rằng Hà Nội đã đón tiếp ông Tập Cận Bình với cờ Trung Quốc 6 ngôi sao là sự thật.

VN đón lãnh đạo TQ với ‘cờ thừa sao’
Việt Nam đón tiếp ông Tập Cận Bình với cờ 6 ngôi sao



Xem: http://www.bbc.co.uk/zhongwen/simp/multimedia/2011/12/111221_vid_xi_vietnam.shtml. (Chú ý phút thứ 0:52).

Xem: http://v.ifeng.com/v/xifang/index.shtml#8ec3b543-5fb6-47d6-8a04-146aee1c643b


Việt Nam đón tiếp ông Tập Cận Bình với cờ 6 ngôi sao

Không thể tin được! Không thể chấp nhận được! Tự nhiên tôi cảm thấy lá cờ đỏ sao vàng bất khuất ngày nào, lá cờ quyết thắng ngày nào, lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên sân vận động quốc gia Mỹ Đình trong khi hàng chục ngàn đồng bào ta hô vang "Việt Nam !" "Việt Nam!" ngày nào, lá Quốc kỳ tung bay trên cột cờ Hà Nội ngày nào bây giờ... ngôi sao của nó đã nằm trên Quốc kỳ Trung Quốc (?)

Xin dẫn lại bài thơ của bạn N.C ở Quảng Nam:

Có em bé ba năm không nói được
Nghe giặc thù bỗng nổi giận xung thiên
Vung roi sắt quất vào quân xâm lược
Ông cha ta dạy thế nào là Sơn Hà Xã Tắc
Dù một tấc giang sơn chẳng thể chia lìa
Anh linh núi song đã sản sinh ra những bậc quần thoa
Quyết chém kình ngư đạp cơn sóng dữ
Ta còn đó những trang quốc sử
Một ngàn năm máu vẫn tươi dòng
Nay núi sông gặp buổi long đong
Sao chẳng để dân ta phản kháng
Tổ tiên ta sinh ra không có đảng
Đã hiên ngang nói Nam Quốc sơn hà
Mới làm nên những trận Bạch Đằng
Mới có Đống Đa
Mới dám cự đương với kẻ thù phương Bắc
Khắc vào cánh tay lời nguyền Sát Thát
Quyết hy sinh cho Tổ quốc trường tồn
Ta sinh ra hôm nay vang tiếng anh hùng
Sao miệng ta câm, sao mắt ta mù
Một ngàn năm chẳng hiểu được kẻ thù ?
Cứ vâng dạ những điều bốn tốt
Mười sáu chữ vàng ai đem trói buộc
Để ở đâu và để cho ai ?
Cớ sao ta cuối đầu sợ hải
Không dám kêu hai tiếng Hoàng sa, Trường sa
Ai bảo biển đảo ta không là Nam Quốc sơn hà ?
Ai nói trùng khơi không là máu thịt
Biển ta đó mà khi đi qua cúi mặt
Cá tôm kia không phải của ta sao ?
Con cháu rồng tiên muôn thuở tự hào
Nay ai bảo chúng ta im lặng
Biên cương ta ân sâu nghĩa nặng
Lời Phi Khanh còn đó ngàn thu
Người quay lại lòng đau hơn cắt
Không lẽ ta im lặng để quên đi Bản-Dốc
Ta phải cuối đầu để mất Nam-Quan
Hãy mở mắt nhìn Tân-Cương, Tây-Tạng, Nội-Mông
Cớ làm sao mà ra nông nổi
Đừng để công xưa mai này thành tội
Cháu con ta rồi biết sẽ về đâu?
Nhất quyết ta chẳng thể cúi đầu
Tổ quốc vinh quang phải trường tồn nguyên vẹn
Sống làm sao cho lòng không thẹn
Đừng để bị giúi đầu vào một trang đen
Tổ quốc ơi! Ta có thể ương hèn?
Xin hãy mở mắt hỡi ai vong quốc
Đừng để mai sau một trang quốc nhục
Hãy hét lên : Nam Quốc Sơn Hà!!

--------------------------------
“Bỏ nước ra đi nhớ tự ngày
Lòng trung canh cánh có trời hay.”

“Nghề mọn cơ cầu noi nghiệp trước,
Tiếng thơm sử sách để sau này”.

“Ngày nay bốn biển chung đường lối,
Nhà cũ xa trông núi Việt dài.”

(Bài thơ của Trần Ích Tắc - Kẻ bán nước lừng danh trong lịch sử).






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét