Chị nhặt nhạnh từng mảnh gạch vỡ
Xếp lại góc lều làm bàn thờ
Nhà họ Đoàn đã nát
Tan tành lư hương, đĩa bát
Ông bà ơi về chứng giám
Ông bà tạm về chia sẻ với khói hương
Vài gói mì tôm
Lọ nước
Cúng Tết mồng Một
Con rồng trên mặt đầm ngủ buồn thiu
Nghèo
Anh em họ Đoàn chắt chiu
Tên anh là Vươn, phải không ngừng vươn tới
Tên chị là Thương
thương nước mắt rơi đẫm gian lều
Các chú Sinh, Quý, Vệ
Vùng hoang vừa Sinh lợi thành đất Quý
Người ta rình chụp giật, phải bảo Vệ thôi
Những cái tên như trời đặt sẵn
Phải gian nan chưa dễ mưu sinh
Máu, mồ hôi, nước mắt
Gần hai mươi năm chiu chắt
Gần hai mươi năm dồn tâm sức
Gần hai mươi năm nợ ngân hàng tiền tỉ
Tưởng nay đến mùa gặt hái
Tưởng nay thoát được cảnh nghèo
Ngờ đâu đời nhiều ngang trái
Cống Rộc rụng rời
“Tiếng oan dậy đất oán ngờ lòa mây”
Lầm lũi nhà nông cố vươn lên thoát nghèo
Chống chọi thiên tai
Chống chọi quan tham ô lại
Mặt đầm muốn cồn lên ngàn lớp sóng
Đất đai đau quặn trước lòng tham
Nay anh được trở về
Mang theo cái án đè vai gầy đau đớn
Chị mừng rơn
Vái trời tri ân công lý.
Bùi Văn Bồng
11/02/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét