Vibay

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Chuyện thật như… bịa: Kế sách “Liên hoành” của “Sứ thần” Lăng Tần Hoàng Hữu Phước

Lê Trung Thành, 23/11/11


BVN:Nhận được bài viết này, BBT BVN nhắn tin cho nhau ngẩn ngơ một lúc lâu. Sau cùng chúng tôi thống nhất trước khi đăng phải hỏi lại tác giả đầu đuôi cho chắc chắn. Đầu dây bên kia là một giọng khẳng định hàm chút giễu cợt: Thế ra các anh nghĩ tôi viết truyện cổ tích đấy à, toàn bộ tư liệu còn nằm trong tay tôi cả đây này. Đây là chuyện thật một trăm phần trăm và kể cũng hơi lạ lùng là chuyện rơi đúng vào cái kẻ vừa nổ một phát pháo “thăng thiên” ở Quốc hội phản đối Luật Biểu tình khiến các trang mạng đâm ra quá tải vì hàng vạn tin nhắn của bạn đọc xa gần chửi rủa không tiếc lời.

Và thế là, như cơn mơ chợt tỉnh, chúng tôi bỗng choàng dậy đối diện với sự thật, sự thật về một khuôn mặt khác của ông nghị Phước Việt Nam, một người bao năm nay vẫn mơ ước làm Tô Tần (ông ta tự đặt cho mình biệt danh là Lăng Tần), mơ ước tự mình thực hành kế “liên hoành” đời nay với những lá thư tự giới thiệu với ngài Tổng thống nay đã ở bên kia thế giới là ông ông Saddam Hussein để được ông ta nhận cho đóng một vai Đặc sứ của Iraq – trước khi Mỹ và Khối Nato đánh tan Iraq – để cho ông đi mây về gió giữa ba nước mà ai cũng có thể đoán là những nước nào rồi: Iraq, Bắc Triều Tiên và Iran, cốt tạo nên được một “liên minh” quân sự vững mạnh, đánh tan Israel và Nam Hàn để… giúp cho hòa bình thế giới ổn định.

Chao ôi là ông Phước ôi! Nếu kế hoạch của ông được Tổng thống Saddam Hussein chấp thuận, chỉ chấp thuận đã thôi chứ chưa nói thành công, thì chắc khi trở về Việt Nam mặt ông còn vênh hơn mặt Tô Tần nhiều, chẳng phải tên ông là “Lăng Tần” kia mà, và không biết vợ ông có phải quỳ lết ra đón ông như vợ Tô Tần ngày xưa hay không.

Ấy thế, không được chấp thuận, kế hoạch “liên hoành” vẫn chỉ là đống giấy lộn, và Saddam Hussein thì xuống mồ, vậy mà ông đã vênh ở Quốc hội rồi đấy. Có lẽ ông nghĩ, cơ may để cho Việt Nam có một danh nhân tầm cỡ thế giới vẫn đang còn trước mắt, Quốc hội Việt Nam chưa phải là nơi để ông thi thố tài năng hơn đời đâu, đó chỉ là cái ao làng không hơn không kém, riêng ông sẽ còn đi xa.

Chuyện hoang tưởng của ông Hoàng Hữu Phước đã lạ, nhưng lạ hơn là tại sao một người như ông không được đưa đi chữa bệnh, mà lại được bầu vào Quốc hội – “cơ quan quyền lực cao nhất nước”? Cái quy trình hiệp thương nhiều vòng do Mặt trận Tổ Quốc chủ trì, tưởng chặt chẽ, mà hoá ra không; hay chỉ chặt chẽ với người này, mà lại rộng mở đối với người kia. Thông tin về người ứng cử được đưa đến người dân như thế nào? Hay người dân chẳng cần quan tâm đến chuyện ai vào Quốc hội, cứ bầu cho xong, khỏi bị tổ dân phố nhắc nhở? Và nếu thế, thì cái gọi là nền dân chủ “cao gấp vạn lần dân chủ tư sản”, như bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan mới đây vẫn hùng hồn tái khẳng định, thực chất ra sao?

Bởi vậy chúng tôi xin đăng bài này của bạn Lê Trung Thành để biểu tỏ lòng mong đợi cái triển vọng trăm năm mới có một cơ may để cho đất nước được mở mày mở mặt. Thật là nỗi mừng biết lấy chi cân, xem chừng còn hơn cả kỳ quan Hạ Long được xếp hạng vừa rồi.

Bauxite Việt Nam

*

Đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước là Tổng giám đốc một doanh nghiệp có cái tên rất dài là “Công ty cổ phần Thương mại – Dịch vụ – Tư vấn – Đầu tư Doanh thương Mỹ Á”, Trụ sở đóng tại 399B – Đường Trường Chinh – Phường 14, Quận Tân Bình. Ông có một slogan rất ấn tượng là “Đưa Việt Nam hội nhập vào Thế giới và đưa Thế giới đến với Việt Nam”. Có lẽ vì thế mà ông mong muốn doanh nghiệp của ông giữ vai trò quan trọng ở khu vực Đông Dương (?) và khối ASEAN trong việc trở thành nhà dịch vụ cao cấp độc đáo cho các khách hàng doanh nghiệp và khách hàng cá nhân quan tâm đến chất lượng thượng hạng, với quyết tâm tất cả vì lợi ích và sự hài lòng của cộng đồng. Khẩu hiệu (lại khẩu hiệu?) của chúng tôi (Doanh nghiệp Mỹ Á) là: “Việt Nam hôm nay, ASEAN ngày mai và Châu Á tiếp nối ngày mai”.

Sau khi tốt nghịêp khoa tiếng Anh Trường đại học Tổng hợp TPHCM năm 1981 với mức điểm trung bình kém (vì thi trượt môn văn học Anh) ông vẫn trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh từ năm 1982. Tuy nhiên, ông vẫn tự đánh giá mình là “chuyên gia” về các bộ môn như từ vựng học, văn chương Anh, văn minh Anh, luận văn Anh, văn phạm, biên phiên dịch, Anh văn thương mại, hợp đồng thương mại… Ông cũng có hai mươi năm đảm nhận chức vụ lãnh đạo tại các công ty nhà nước và công ty nước ngoài trong nhiều lĩnh vực đa dạng, chẳng hạn như xuất nhập khẩu, dịch vụ cao cấp doanh nghiệp, phát triển đào tạo… Ông tự hào từ năm 1989 đến năm 1996, ông điều hành việc phát triển kinh doanh của Công ty CIMMCO của Tập đoàn kỹ nghệ Birla – Ấn Độ nhập khẩu hàng vào Việt Nam, ông đã “tổ chức thành công chuyến xuất khẩu lô gạo đầu tiên kể từ ngày giải phóng miền Nam” và tổ chức tập huấn lần đầu tiên cho lãnh đạo và chuyên viên Vinacontrol phương pháp giám định gạo.

Ông là người của công chúng từ lâu, được nhiều người biết đến qua “các bài viết về tư vấn và phê bình độc đáo” trên các tờ báo lớn của cả nước????

Ông thích viết, viết khá nhiều bài và về những lĩnh vực khác nhau. Đại từ nhân xưng “tôi” – tức là ông Phước – luôn gắn liền với tên của các nhân vật “nổi cộm”. Ví dụ, “Tôi và Lê Công Định”, “Tôi và Cù Huy Hà Vũ”… Lẽ dĩ nhiên, một người yêu Việt Nam, yêu quê hương như ông, những cái tên ấy đều bị một “Thạc sĩ kinh doanh quốc tế” Hoàng Hữu Phước ghét cay ghét đắng vì dám chống lại chính quyền.

Không chỉ vì yêu Việt Nam đến phát cuồng, ông còn yêu các “danh nhân” ở các quốc gia xa tít mù khơi như… Iraq! Ông cảm thấy thương xót chế độ của Saddam Hussein khi bị Mỹ, Anh và mấy chục quốc gia khác đem máy bay, tàu chiến, binh lính đến đánh trong chiến dịch “bão táp sa mạc” năm 1990 – 1991, sau đó, vào năm 1998, lại mở chiến dịch “Cáo sa mạc” không kích các trung tâm đầu não của chính phủ Iraq.

Là người “uyên bác”, muốn trổ tài kinh bang tế thế, ông thầy giáo dạy tiếng Anh ra tay nghĩa hiệp cứu vị Tổng thống mà ông hằng ngưỡng mộ đồng thời góp sức tiêu diệt lũ đế quốc sài lang nhằm mang lại hòa bình cho Thế giới. Mặc dù đầu những năm 90 của thế kỷ trước, Việt Nam còn nghèo, thông tin liên lạc khó khăn, đắt đỏ và chậm chạp nhưng vì tinh thần quốc tế cao cả, ông Phước liên tục gửi điện tín cho Saddam Hussein ở thủ đô Baghdad và đồng gửi cho Đại sứ Iraq tại thủ đô Hà Nội. Mỗi bức điện đánh đi hồi ấy dài dằng dặc nên tốn mỗi bức vài chỉ vàng (theo thời giá bây giờ, mỗi bức mươi, mười lăm triệu đồng!). Bà vợ của ông luôn than thở mỗi khi ông lấy tiền thanh toán “điện phí” vì ông viết dài và “theo phong thái formal không viết tắt”.

Nhằm mục địch “tư vấn danh nhân” giúp vị Tổng thống đang bị vây đánh, đang bị cô lập, ông đeo đuổi công tác tư vấn cho Saddam ròng rã hơn mười năm trời. Thật đáng nể và chúng ta hãy xem ông tiếp tục giúp Iraq như thế nào?

Ông suy nghĩ nhiều đêm viết ra giải pháp “Kế sách liên hoành” tuyệt diệu! Kế sách này dựa vào lời tuyên bố của Tổng thống Hoa Kỳ George W Bush ngày 29 – 01 – 2002 liệt Iran, Iraq và Bắc Triều Tiên là trục “liên minh ma quỷ” (axis of evil). Theo ông Phước “đây là cơ hội bằng vàng để thực hiện một khối trục mới Neo-axis của sức mạnh liên kết phòng thủ tự vệ, bảo vệ sự bình an cho nhân dân các nước Neo-axis, duy trì thăng bằng cán cân quân sự cần thiết cho thế giới”.

Ông sợ người ta hiểu lầm sự trong sáng của “khối trục mới” nên phải thanh minh ngay: “Neo-axis khác với khối trục Đức-Ý-Nhật gây chiến tàn khốc cho nhân loại”.

Việc triển khai kế sách ra sao?

Điều đầu tiên, cực kỳ quan trọng và cấp bách là Tổng thống Saddam Hussein phải khẩn trương bổ nhiệm ông làm Đặc sứ toàn quyền của Iraq (Extraordinary and Plenipotentiary) để ông có đủ uy thế và quyền hạn như một sứ thần bay sang Iran gặp Tổng thống Mohamad Khatami – một cựu thù của Iraq. Ông sẽ nói với Tổng thống Iran là Iraq chỉ là “kẻ thù giai đoạn” nên hai nước phải bắt tay nhau chống lại “kẻ thù không đội trời chung”. Sau đó, ông bay sang Bắc Triều Tiên gặp chủ tịch Kim Jong Il. Với tài năng và sự uyên bác, lịch lãm có sẵn, với trình độ tiếng Anh điêu luyện, vị sứ thần Hoàng Hữu Phước “sẽ trổ tài hùng biện để đảm bảo đạt được sự đồng thuận của các vị này!”.

Ba nước Iraq, Iran và Bắc Triều Tiên sẽ lập thành Neo-axis để giúp nhau tồn tại dài lâu, duy trì an ninh các khu vực khác nhờ thế chân vạc được tạo lập.

“Đặc sứ toàn quyền” Hoàng Hữu Phước còn vạch ra một kế hoạch quân sự không tiền khoáng hậu đề phòng Mỹ trực tiếp hoặc gián tiếp xâm lược Iraq hay Iran. Đó là, Iraq (hoặc Iran) phải lập tức tấn công Israel ở Trung Đông, còn Bắc Triều Tiên mở cuộc tấn công đại quy mô, tràn qua vĩ tuyến 38 đánh Hàn Quốc! “Đó là cơ hội Triều Tiên tấn công tổng lực tràn ngập giải phóng Nam Hàn, thống nhất đất nước!”.

Nhà chiến lược vĩ đại Hoàng Hữu Phước còn dự phòng phương án tác chiến thứ 2 là, nếu Mỹ trừng phạt Bắc Triều Tiên thì Iraq và Iran tấn công tổng lực triệt hạ Israel với sự ủng hộ của Palestine và các quốc gia Trung Đông khác là cựu thù của Israel.

Khi ấy, đồng thời với các cuộc chiến trên khắp mặt trận, vị Đặc sứ Hoàng Hữu Phước sẽ tiếp cận với Washington để du thuyết nhằm “giúp Mỹ nhận thức sự tai hại đối với toàn cầu nếu Mỹ trở nên suy yếu do dấn sâu vào những cuộc xung đột vũ trang, bỏ quên mối nguy cơ tiềm tàng từ Bắc Kinh!”.

Thật là một kế hoạch hoành tráng, hoàn hảo và đầy tính “nhân văn” từ “Lăng Tần Hoàng Hữu Phước” vạch cho Saddam Hussein. Điện đi hàng chục bản, ông sứ thần tương lai ngồi ở Sài Gòn chờ mòn mỏi chẳng thấy một dòng hồi âm từ Baghdad nên ông Phước càng lo cho vị Tổng thống Iraq đang tìm cách chống đỡ sức ép của một cuộc chiến thật sự đang đến gần. Chiến lược ông viết ra hay như thế chẳng ai chịu nghe nên ông vội vàng tới Bưu điện Sài Gòn, đánh điện khẩn sang Iraq. Ông viết rằng Thủ tướng Anh (Blair) và Tổng thống Mỹ là những kẻ mưu mô, xảo quyệt sẽ đánh Iraq nay mai nên ông khuyên Saddam phải giữ lại mấy trăm công dân người Mỹ, người Anh… đưa họ vào dinh Tổng thống để làm con tin, làm “lá chắn sống” ngăn không lực Hoa Kỳ oanh kích tàn phá Baghdad! Vậy mà một lần nữa, Saddam “không nghe” lời Lăng Tần Việt Nam Hoàng Hữu Phước! Ông ta vẫn cho phép người nước ngoài rời khỏi thủ đô.

Quá buồn chán, “Đặc sứ toàn quyền” lại đánh đi bức điện cuối cùng với lời mong cầu Trời phù hộ cho Saddam. Điện gửi đi rồi, chiến lược gia Hoàng Hữu Phước thấp thỏm lo âu, có lẽ bức điện không bao giờ đến tay ngài Tổng thống vì vài hôm sau, chiến dịch “Tự do Iraq” mở màn ngày 20 – 03 – 2003 và 20 ngày sau, 09 – 04 – 2003 Baghdad thất thủ!

Trong nuối tiếc, tan mộng làm sứ thần đầy trọng trách vì nhân loại, ông “Thạc sỹ kinh doanh quốc tế” ấm ức, nếu Saddam nghe ông, chịu tấn phong cho ông thì thế giới đã đổi khác và ông Saddam không bị treo cổ ngày 30 – 12 – 2006. Không những thế, Mỹ vẫn mạnh, Trung Quốc vẫn chỉ là “cường quốc trung bình”. Cũng vì không nghe lời khuyên, không chấp nhận kế sách của Lăng Tần Việt Nam, ba nước Iraq, Iran và Bắc Triều Tiên không “liên hoành” với nhau nên từng chiếc đũa đã bị Mỹ bẻ – “chiếc gãy (Iraq) chiếc cong (Iran và Triều Tiên) dù chiếc nào cũng khiến Hoa Kỳ trầy sướt và nhiễm độc sốt nặng triền miên vô phương cứu chữa”.

Ông Hoàng Hữu Phước đau đớn nhìn “kế sách liên hoành”, nhìn “thế chân vạc” của mình đã lao tâm khổ tứ viết ra giờ thành kỷ niệm khó phai. Ông than thở “vì Việt Nam, vì Hoa Kỳ, vì thế giới, tôi đã dồn tiền bạc và công sức tư vấn nhằm cứu Saddam Hussein. Tiếc là thế chân vạc phải gãy vì sự cực kỳ tự tin của Saddam”.

Rồi ông buông câu kết buồn thảm: “Âu cũng là thiên định”. Vĩnh biệt Tổng thống Saddam Hussein Abd al-Majid al-Tikriti.”

***

Câu chuyện tôi vừa kể cho các bạn nghe là sự thật một trăm phần trăm, không bịa một chi tiết nào! Những dòng chữ trong dấu ngoặc là trích nguyên văn lời ông Phước viết.

Vậy các bạn nghĩ thế nào về những lời phát biểu của ông nghị Hoàng Hữu Phước trên diễn đàn Quốc hội khi thảo luận về Luật biểu tình và Luật lập hội?

L.T.T.

Theo: Boxitvn

2 nhận xét: